Tôi có thể hiểu cảm nhận lúc đó của Lê Diệu Phàm, bởi vì tôi cũng từng có một khoảng thời gian mịt mù tăm tối như anh, tôi cũng hiểu yêu con gái của kẻ thù cần bao nhiêu dũng khí. Chúng tôi đều như nhau, bởi vì chịu quá nhiều thương tổn cho nên không dám yêu, nhưng xuất phát từ mục đích gì anh mới đưa ra ba tháng ước hẹn với tôi chứ?
"Em đang tự hỏi vì sao anh đánh cược với em phải không?" Anh như nhìn thấu tâm tư của tôi.
Tôi gật gật đầu, yên lặng nghe lời giải thích của anh.
"Anh nói rồi, anh tin ba anh bị oan. Mấy năm nay, anh vẫn luôn điều tra rõ chân tướng năm đó, vẫn muốn tìm lại trong sạch cho ông, nhưng trước sau đều không có bất kỳ manh mối nào. Cho đến năm ngoái anh mới phát hiện, cũng không phải do anh không điều tra được gì, mà là có người đang âm thầm cản trở anh điều tra rõ chân tướng."
"Người đó là ai?" Tôi không thể chờ đợi được truy vấn.
"Người đó là..." Dường như Lê Diệu Phàm rất không muốn nói ra tên người này. Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu, cuối cùng mới cho tôi biết, "Người đó chính là mẹ anh."
"Cái gì?!" Tôi sợ ngây người, không dám tin người Lê Diệu Phàm nói, vậy mà là mẹ của anh. Trong ấn tượng Âu Dương Phỉ là một người phụ nữ hiếu thắng lại thể diện, bà và Lê Công Chính là cặp vợ chồng mẫu mực mọi người đều biết. Sau khi chồng vào tù, bà một thân một mình chống đỡ toàn bộ công ty, cho đến khi con trai tiếp nhận công ty, bà mới ẩn cư ở nước ngoài, hơn nữa vẫn chưa tái giá.
Mặc dù bà thường cho tôi một loại cảm giác cao cao tại thượng, nhưng thẳng thắn mà nói tôi thực sự rất kính phục bà, cho nên tôi không dám tin bà sẽ cản trở con trai mình điều tra rõ sự thực, trừ phi bà có chuyện bí ẩn gì khó nói.
"Khi anh ý thức được thì ra là mẹ cản trở anh, anh sinh ra nghi ngờ với rất nhiều chuyện. Anh bắt đầu gây dựng thế lực của mình ở trong công ty, hơn nữa dấu mẹ một lần nữa điều tra chuyện năm đó, càng ngày càng nhiều điểm đáng ngờ bày ra trước mặt anh. Anh phát hiện, hóa ra mẹ đã sớm điều tra ra chân tướng sự tình, thế nhưng ở trước mặt anh bà không nói gì. Anh không rõ mục đích bà làm như vậy là gì, cho nên anh quyết định đi tìm bà, hơn nữa còn ngả bài trước mặt bà."
"Kết quả bác trả lời anh thế nào?"
Lê Diệu Phàm cười khổ: "Mẹ không giải thích gì cả, chỉ tranh cãi với anh một trận. Anh thất vọng về nước, lại phát hiện bà bắt đầu hạn chế quyền hành của anh ở công ty, thậm chí còn phái người giám thị anh."
Tôi không biết mục đích của Âu Dương Phỉ là vì sao, nhưng tôi biết cá tính của Lê Diệu Phàm, anh không phải kiểu người sẽ chịu thua. Quả nhiên, anh tiếp tục nói: "Anh không bỏ qua như vậy. Dù cho mẹ cản trở anh, anh cũng muốn tiếp tục điều tra. Đúng lúc đó, anh gặp em." Anh nói đến đây thì dừng lại, nhìn tôi.
Điều này làm cho tôi không khỏi nhớ lại một đêm hoang đường kia, cũng chính vì đêm hôm đó, chúng tôi mới xuất hiện cùng nhau một lần nữa.
"Nhận được điện thoại của em, anh rất giật mình, cũng rất lo lắng. Anh chỉ biết cố gắng hết sức cứu em ra, nhưng khi gặp lại em lần nữa, anh phát hiện anh không khắc chế được tình cảm của mình. Ngay lúc đó tâm tình anh rất phức tạp cũng rất kích động, nhớ nhung hoặc là thù hận, cuối cùng đã thúc đẩy anh làm thương tổn em.
Buổi sáng hôm đó anh rời khỏi khách sạn đã suy nghĩ rất nhiều. Lần nữa gặp lại em, anh không biết nên buông tay hay nắm lấy một lần nữa. Đúng lúc đó, mẹ vẫn luôn theo sát anh lại đưa ra cảnh cáo. Lúc đó anh rất tức giận, thế là anh quyết định lợi dụng em, chứng minh với mẹ anh tuyệt đối không chịu sự sắp xếp của bà.
Thế nhưng sự tình phát triển vượt xa khỏi tưởng tượng của anh. Ở chung với em càng lâu, anh nhớ lại càng nhiều chuyện giữa chúng ta. Thù hận đang dần dần rời xa anh, điều này làm cho anh cảm thấy sợ hãi." Anh thẳng thắn nói, "Anh sợ mất đi mục tiêu đời mình, sợ giẫm vào vết xe đổ năm đó. Ở điểm này anh nghĩ chúng ta hẳn là giống nhau."
Tôi gật gật đầu.
Lê Diệu Phàm rất hiểu tôi, tựa như tôi hiểu anh. Từng có một lần tôi cho rằng anh trở nên xa lạ, nhưng lúc này khi anh nói ra tất cả chân tướng, tôi lại cảm thấy mọi chuyện thực sự hợp tình hợp lý. Nếu như tôi là anh, tôi cũng sẽ do dự, sẽ sợ, mà tâm tính như vậy tất nhiên sẽ dẫn đến thương tổn lẫn nhau.
"Anh không ngừng nói với chính mình, chờ khi điều tra ra chân tướng, anh sẽ cho em một khoản tiền để em và mẹ em rời khỏi đây, vĩnh viễn không gặp lại anh nữa. Thế nhưng anh không cách nào khống chế được tình cảm của mình, đặc biệt khi em hỏi chuyện La Vi. Lúc em hỏi anh còn yêu em hay không, anh bỗng nhiên không