Tôi nghĩ nhất định là tôi bị mưa to xối cho mê muối, mới có thể bỗng nhiên tham luyến mỹ sắc của Lê Diệu Phàm, cả đêm nhìn lén anh mấy lần.
Về sau, rốt cuộc anh nhận ra tôi không thích hợp, liền hỏi: "Em đang nhìn gì thế?"
"Không nhìn gì cả." Tôi cảm thấy rất chột dạ, nhiệt độ trên mặt từ từ tăng lên.
"Mặt em sao hồng thế?"
"Không có, chỉ là hơi lạnh. Không đúng là quá nóng ..." Anh vừa hỏi, mặt tôi lại càng nóng, ngay cả đầu óc cũng trở nên chóng mặt, nói cũng nói năng lộn xộn, không biết đang nghĩ gì.
Anh bỗng nhiên dùng tay đè lên trán tôi. Tay anh băng giá lạnh lẽo, lúc đụng tới mặt tôi, tôi cảm thấy rất thoải mái, thoải mái đến độ muốn đoạt lấy tay anh rồi dán lên mặt mình.
"Thiên Tinh, em phát sốt." Anh nói.
Khốn kiếp, làm sao anh biết tôi đang mắc cỡ ('phát tao')... Tôi mơ mơ màng màng nghĩ, mặt tiếp tục hồng lên.
"Không được, anh phải gọi bác sĩ." Anh nhìn qua rất vội.
Từ khi nào thì ngay cả mắc cỡ bác sĩ cũng trị được vậy? Chờ một chút, hình như cái anh nói là phát sốt?! Tôi rốt cuộc hồi thần, ý thức được, thì ra trái tim nhỏ của tôi đập thình thịch lâu như vậy, không phải vì mắc cỡ mà là vì phát sốt...
Quá mất mặt! >__<
Mặc dù mắc cỡ... Không! Là phát sốt không phải là chuyện lớn gì, nhưng dưới sự sắp xếp của Lê Diệu Phàm, tôi vẫn bị ép truyền nước biển ba ngày ở bệnh viện.
Trong lúc này, bệnh tình của mẹ tôi có chuyển biến tốt, càng ngày càng sinh khí dồi dào hơn. Nhìn bà như vậy, tảng đá trong lòng tôi cuối cùng cũng buông xuống, ngóng trông bà có thể sớm ngày bình phục. Vừa lúc đó, tôi bỗng nhiên nhận được điện thoại của đoàn làm phim, nói phóng viên đã đi hết, bảo tôi có thể trở về đi làm trở lại.
Tôi vội vàng chấn chỉnh tinh thần lên, chuẩn bị trở về đoàn phim làm hậu kì chạy nước rút, thế nhưng Lê Diệu Phàm lại không đồng ý cho tôi trở lại.
"Bệnh còn chưa hết, không cần thiết phải liều mạng như thế." Thái độ của anh rất kiên quyết.
"Bệnh của em sớm đã ổn rồi, không tin anh xem xem." Tôi nhảy xuống từ trên giường bệnh, quay hai vòng tại chỗ trước mặt anh, kỳ thực trong lòng đang nghĩ, bệnh của tôi sớm đã ổn rồi, nhìn thấy anh cũng không mắc cỡ nữa.
"Qua đây, anh xem xem." Anh nói.
Tôi tưởng anh đã bị tôi thuyết phục, vội vàng ngoan ngoãn nhảy qua, nào biết anh bưng mặt tôi nhìn một hồi, bỗng nhiên cúi đầu, hôn tôi.
Nụ hôn này rất dịu dàng, tôi lại sợ ngây người, mở to mắt chằm chằm nhìn anh. Mặt anh cách tôi rất gần, hơi thở cũng phả trên mặt tôi, miệng ở trên môi tôi nhẹ nhàng mút vào, làm hại cả người tôi đều yếu mềm tê dại, thiếu chút nữa thì đứng không vững.
Có một y tá đẩy cửa ra, nhìn thấy cảnh này lại lập tức đóng cửa lại.
Tôi lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy anh ra, đỏ mặt hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Kiểm hàng."
Tôi: "..."
Trải qua cuộc kiểm hàng nhiều lần của Lê tổng, tôi rốt cuộc được ân chuẩn trở lại đoàn phim. Bởi việc quay phim đã gần đến hồi kết, nên cường độ làm việc đã giảm đi rất nhiều so với trước.
Công việc tương đối thư thản khiến tôi có thể rút thời gian đến bệnh viện thăm mẹ. Bệnh của bà đã ổn gần như bình thường, nhưng bác sĩ đề nghị ở lại bệnh viện quan sát một thời gian nữa.
Khi tôi ở bệnh viện bóc cam cho mẹ, mẹ tôi đột nhiên hỏi tôi: "Thiên Tinh, có phải gần đây A Ngưu rất bận không?"
"Sao đột nhiên mẹ lại hỏi điều này?" Tôi hỏi.
"Cũng không có gì. Chỉ là mẹ phát hiện gần đây lúc nó đến thăm mẹ, có điện thoại gọi tới, mỗi lần đều vội vội vàng vàng, còn luôn bỏ đi nghe điện thoại. Hẳn là nó sẽ không trốn con làm cái gì * ở ngoài chứ?"
Tôi hết chỗ nói nổi: "Mẹ, mẹ đoán mò cái gì, công việc của anh ấy bận rộn, dành thời gian tới thăm mẹ đã rất không dễ dàng. Mẹ đừng nghĩ những chuyện không đâu ấy."
"Con nói như vậy thì mẹ an tâm. Kỳ thực đàn ông không nhất định phải kiếm được nhiều tiền, chủ yếu vẫn là xem nhân phẩm. Chỉ cần người thành thật, có trách nhiệm, đối với con một lòng là đủ rồi, đừng giống ba con..." Bà hình như lại nhớ ra cái gì đó, viền mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Tôi vội vàng khuyên bà: "Mẹ, mẹ đừng khổ sở, mẹ còn có con, con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ."
"Mẹ biết con rất hiếu thuận, thế nhưng con cũng khổ..." Hôm nay hình như bà suy nghĩ đặc biệt nhiều, cảm xúc cũng có điều giảm sút, khiến cho tôi cũng thoáng cái buồn bực.
Vì đề phòng xuất hiện thảm kịch hai mẹ con tôi ôm đầu khóc rống lên ở bệnh viện, tôi vội vàng dỗ mẹ ngủ, sau đó vội vội vàng vàng ra khỏi phòng bệnh, sợ trễ một bước cũng nhịn không được mà suy nghĩ nhiều.
Không ngờ tôi vừa mới đóng cửa phòng bệnh, trước mặt liền gặp được Lê Diệu Phàm.
"Anh đã đến rồi à?" Tôi vừa nói, vừa dùng tay xoa xoa khóe mắt.
"Thiên Tinh, em khóc à?" Anh hỏi.
"Anh mới khóc!" Tôi hít mũi một cái, "Em đây là bị bệnh mắt hột."
"Từ lúc nào thì em có cái bệnh này thế?"
Tôi có chút xấu hổ, quyết định không tiếp tục cái đề tài này, hỏi: "Anh bận như vậy, không cần mỗi ngày đều dành thời gian đến thăm mẹ em đâu. Dù sao trí nhớ của bà cũng không tốt, chờ qua mấy ngày bà sẽ quên anh thôi, anh cũng không cần phải khổ cực đóng vai A Ngưu mỗi ngày như vậy."
"Thực ra như thế này cũng rất tốt." Anh thấp giọng nói một câu.
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, buổi tối ánh đèn ở bệnh viện không quá sáng, khiến cho cái khí thế hùng hổ bức người trên người anh đều biến mất, thay vào đó là một cảm giác thân thiết kỳ diệu.
"Đúng rồi, anh đến là muốn cho em xem vài thứ." Anh đột nhiên nói như vậy, hơn nữa còn lấy di động ra.
Tôi nhìn qua, nhìn thấy bức ảnh trên màn hình, là văn kiện bị sứt mẻ một phần, phóng to lên nhìn, mặt trên mơ hồ viết chữ "tập đoàn Lâm thị", "Tài chính" như vậy khiến cả người tôi hơi bị chấn động.
"Đây chỉ là bức ảnh, bởi văn kiện tổn hại rất nghiêm trọng, anh còn đang tìm người phục hồi như cũ. Tin anh, không bao lâu nữa vụ án của ba em sẽ có thể tra ra manh mối." Anh nhìn tôi nói.
Mặc dù rất cảm động, nhưng tâm tình tôi vẫn rất phức tạp. Tôi cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Kỳ thực anh không cần làm những chuyện này cho em, ba em ông ấy..."
Anh ngăn tôi nói tiếp: "Bảy năm trước anh nên làm, thế nhưng anh lại không làm, những việc này đều là anh nợ em."
"Đừng nói nữa." Tôi che miệng anh, "Chuyện đều đã qua, em không muốn nhắc lại những chuyện không vui ấy. Dẫn em đi ăn khuya đi, em hơi đói bụng."
"Được rồi." Anh gật gật đầu, trong mắt dường như có chút thất vọng.
Tôi hiểu tâm tư của anh, anh hi vọng tôi sẽ mở lời tha thứ anh, nhưng tôi có chút nói không nên lời, vết rách giữa chúng tôi dù cho khôi phục lại cũng vẫn lưu lại dấu vết.
Hơn nữa, còn có nhiều chuyện chưa giải quyết như vậy, cho dù chúng tôi có thể tiêu tan hiềm khích lúc trước, cũng không có nghĩa chúng tôi có thể ở bên nhau. Tình cảm không chỉ có một cái hôn, mấy câu tâm tình đơn giản như vậy, cuối cùng vẫn phải đối mặt với hôn nhân và gia đình, anh có thể không chú ý đến sự ngăn cản của mẹ, buông tất cả thù hận cưới tôi sao?
Tôi không muốn suy nghĩ sâu xa vấn đề này, bởi vì đáp án có lẽ rất tàn khốc.
Mặc dù ăn bữa khuya chỉ là cái cớ, nhưng đích xác là tôi đói bụng. Vì tới chăm mẹ, tôi quay xong liền chạy đến, ngay cả chén cơm cũng chưa kịp nhận.
"Em muốn ăn gì?" Lê Diệu Phàm hỏi tôi.
Tôi đem những món có thể xứng với thân phận của Lê công tử loại bỏ ra khỏi đầu một lần, cuối cùng như đinh đóng cột nói: "Em muốn ăn tôm hùm nổi tiếng."
Mặt Lê công tử đều tái rồi: "Kiếp trước em và tôm hùm có thù oán à?"
Tôi không trả lời, giương mắt nhìn anh.
Cuối cùng anh vẫn thỏa hiệp, hạ mình cao quý đưa tôi tới quán tôm hùm. Sau khi nhìn tôi 'xử' một sành tôm hùm, anh rốt cuộc nhịn không được hỏi: "Khẩu vị của em sao trở nên nhiều như vậy?"
"Không phải khẩu vị của em thay đổi, mà là trước đây em không có cơ hội ăn, cho nên không biết nó ngon. Anh cũng chưa từng ăn à? Có muốn thử một chút không? Em bảo đảm sau khi anh thử nhất định sẽ thích nó!" Tôi nhiệt tình đưa con tôm hùm vào trong bát anh.
Ánh mắt anh nhìn tôi tựa như nhìn người ngoài hành tinh.
"Không