Thiên Tinh, trước đây nhất định là anh rất thích em."
Những lời này của Lê Diệu Phàm trong nháy mắt đâm trúng vào lệ điểm của tôi. Khoảnh khắc đó tôi bỗng nhiên cảm thấy, vì người đàn ông trước mắt này, cho dù là chết tôi cũng cam tâm.
"Anh nói sai gì sao?" Anh dường như không thể hiểu sự cảm động của tôi lúc này, trên mặt toát ra thần sắc áy náy như làm sai chuyện gì.
"Không nói sai." Tôi tàn bạo liếc mắt trừng anh một cái, "Nhưng mà sau này lời như thế anh chỉ được nói với một mình em. Nếu ngoài em ra anh dám nói mấy lời đó với người thứ hai, anh nhất định phải chết!"
"Anh thề, lời vừa rồi anh chỉ nói với một mình em." Anh lời thề son sắt nói xong, bỗng nhiên mỉm cười với tôi.
Nụ cười tười sáng đó cùng ánh mặt trời tười đẹp ngoài cửa sổ đan vào cùng nhau, tạo ra lực sát thương có thể ngang như vũ khí hạt nhân. Tôi lập tức ngây dại, cảm giác cả người đều sắp bị một phòng ánh mặt trời và nụ cười này hòa tan.
Lê công tử luôn tự cao tự đại sau khi mất trí nhớ sao có thể trở nên gian manh như thế? Điều này không khoa học ha!
Vì đề phòng nếu tiếp tục ở lại phòng bệnh này, rất có thể tôi sẽ không kiềm chế được mà xúc động mạo phạm 'ăn' Lê công tử sạch sẽ, tôi quyết định dẫn anh đi ra ngoài một chút, hít thở chút không khí trong lành.
Có lẽ vì nằm bẹp dí ở trong phòng đã lâu, anh rất cam tâm tình nguyện đi ra. Chẳng qua là khi tôi xoay người chuẩn bị lấy gậy chống cho anh, anh vậy mà lại nhào vào người tôi từ sau lưng.
Tôi thiếu chút nữa bị đè bẹp xuống, kinh sợ hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Không phải muốn ra ngoài sao?" Anh mặt không đổi sắc nói.
"Vậy anh dựa trên người em làm chi? Chờ chút, em lấy gậy chống cho anh."
"Anh không cần cái thứ như thế." Anh hoàn toàn từ chối ý tốt của tôi, sau đó híp mắt cười nhìn tôi nói: "Không phải có em sao? Thiên Tinh, em đỡ anh ra ngoài được không?" Anh nói xong, có lẽ sợ tôi không đồng ý, lại đáng thương nhìn tôi, bổ sung thêm một câu: "Em yên tâm, anh sẽ cố gắng đi, sẽ không quá dựa dẫm vào em."
Người đàn ông ra sức gian manh như vậy, đáng xấu hổ ha! Càng đáng xấu hổ hơn chính là, người già dặn kinh nghiệm bôn ba như tôi lại vẫn bị lừa tới! Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể thỏa hiệp, đỡ anh, khập khiễng đi ra khỏi phòng bệnh.
Ngày tháng mười, không khí cuối thu, tôi đỡ Lê Diệu Phàm ra khỏi phòng bệnh đi dọc theo đường đi, mang đến không ít lời rì rầm to nhỏ của nhân viên chăm sóc và chữa bệnh.
"Sao bọn họ cứ nhìn chúng ta chằm chằm hoài vậy?" Anh đã quên mất thân phận của anh và tôi, tỏ ra vạn phần không hiểu đối với những ánh mắt ven đường này.
Tôi nhất thời không biết nên giải thích với anh thế nào, liền thuận miệng nói một câu: "Bọn họ thấy anh đẹp trai chứ sao."
Không ngờ anh vậy mà lại tưởng thật, truy hỏi tôi: "Vậy em cảm thấy anh có đẹp trai không?"
Mặc dù lời anh hỏi chỉ là lời vô nghĩa, nhưng tôi vẫn không biết ngượng trực tiếp gật đầu, liền lập lờ nước đôi lừa gạt một câu: "Cũng được."
"Cũng được là mức độ nào chứ?" Anh không cam lòng, một bộ tư thế truy hỏi kỹ càng sự việc.
Tôi bị anh hỏi phiền, nhân tiện nói: "Cũng được chính là cũng được, không phải đặc biệt khó coi, cũng không phải đặc biệt đẹp trai." Muốn tỷ khen you đẹp trai, nằm mơ đi!
Tôi vừa nói xong, Lê công tử vậy mà lại lộ ra một bộ bị thương, tủi thân như vậy nhìn tôi: "Thiên Tinh, không phải có câu 'tình nhân trong mắt hóa Tây Thi' sao. Tại sao em có thể thấy anh không đẹp trai chứ?"
Tôi ngạc nhiên, người này không phải mất trí nhớ sao, sao nói chuyện lại còn rất logic? Nói đến mức tôi cũng không biết nên tiếp tục thế nào.
Anh còn không bỏ qua, lại hỏi tôi: "Thiên Tinh, có phải em không yêu anh, cho nên mới cảm thấy anh không đẹp trai?"
"..." Tôi hóa đá, ai tới nói cho tôi biết nên trả lời vấn đề này thế nào đi?
"Thiên Tinh!" Anh rất nghiêm túc nhìn tôi, hỏi: "Em thích anh không?"
"Anh đừng nhìn em như vậy." Tôi rời tầm mắt, cảm giác mình hình như lại bị anh gian manh, một lòng ùm ùm nhảy loạn, thế nhưng ngay cả câu đó cũng không nói nên lời.
"Trả lời anh." Anh cố chấp lạ thường, nhất định phải nghe được đáp án từ miệng tôi.
"Ừm,