Mặc dù trong lòng tôi ngàn vạn lần không muốn, thế nhưng đúng như lời Hạ Tư Kiệt nói, trước đây anh ta cứu tôi, để làm một người báo đáp tri ân, tôi không thể không nhịn yêu cầu vô lí của anh ta, miễn cưỡng để anh ta vào nhà trọ nhỏ của tôi.
Thế nhưng, Hạ thiếu gia cũng chả phải là ông chủ dễ hầu hạ, sau khi nhìn quanh một vòng bốn phía, anh ta bày ra cái vẻ mặt rất kinh ngạc: "Thiên Tinh, em cố ý đùa giỡn anh à? Anh không tin em có thể ở lại cái nơi như thế này được!"
"Tôi đã ở ba năm rồi đấy, tin hay không là tùy anh." Tôi bình tĩnh trả lời.
"Không thể, thế nhưng năm đó em..."
"Tôi đã nói rất nhiều lần với anh rồi, bây giờ là hiện tại, năm đó là năm đó, nếu như anh nhất định phải nhắc tới, phiền anh từ cửa cút ra ngoài, tôi ở đây không chào đón anh." Tôi nghiêm mặt.
"Được được, không nói thì không nói, anh đi xem phòng trước!" Tên kia vội vàng chuyển đề tài, chạy vội qua phòng nghỉ, bóng lưng mang hơi thở thiếu gia tỏa ra kia và gian nhà nhỏ hẹp âm u này tạo thành sự đối lập rõ ràng.
Một khắc đó, trong lòng tôi đột nhiên có chút không chắc chắn, không biết quyết định để anh ta vào ở, rốt cuộc có mang đến cho mình nhiều phiền phức hơn hay không. Thế nhưng tôi nghĩ lại một chút, lại cảm thấy anh ta sống an nhàn sung sướng quen rồi, hẳn sẽ không chịu nổi lâu như vậy, có lẽ ngày mai chính anh ta sẽ rút lui giữa chừng.
Tôi an ủi chính mình như vậy, lại hoàn toàn đánh giá thấp khả năng thích ứng hoàn cảnh của Hạ Tư Kiệt. Không đến nửa ngày, anh ta đã đem chỗ ở của tôi trở thành địa bàn của mình, ăn, uống, hễ là anh ta có thể tìm được, tuyệt đối không khách khí với tôi.
"Anh quả thực chính là cường đạo!" Sau khi thấy gói mỳ ăn liền cuối cùng bị Hạ Tư Kiệt càn quét, tôi rốt cuộc bộc phát oán giận như vậy.
"Nói cái gì đó? Cường đạo sẽ cứu em sao? Lại nói, chân em bị thương còn chưa khỏe, không thể ăn loại mỳ ăn liền không dinh dưỡng gì đó này, anh đây chính là đang giúp em." Câu trả lời của anh ta đã hoàn toàn đạt tới một loại cảnh giới da mặt dày, thật là khiến người ta thấy thế là quá đủ rồi.
"Tôi chỉ nói cho anh ở ở đây, chưa nói anh có thể ở chỗ này ăn không uống không, lát nữa anh xuống siêu thị mua chút đồ ăn lên, nhớ đừng quên mua đồ dùng cá nhân, nếu ngày mai ngủ dậy thấy anh đụng đến bàn chải đánh răng của tôi, tôi bảo đảm cho anh ăn cả bàn chải đánh răng lẫn kem đánh răng luôn."
Tôi một hơi nói xong lời này, Hạ Tư Kiệt trợn mắt há hốc mồm mà nhìn tôi, một lúc lâu mới thở ra câu: "Thiên Tinh, em thay đổi rồi."
"Tôi đã sớm thay đổi, chỉ là anh không biết mà thôi." Tôi nhàn nhạt nhìn anh ta một cái.
Nụ cười trên mặt anh ta biến mất, rũ mắt xuống, nhẹ giọng nói câu: "Kỳ thực chuyện nhà em, anh đã sớm nghe nói, chỉ là anh vẫn cảm thấy Diệu Phàm không nên đối xử nhẫn tâm với em như vậy..."
"Vậy anh cũng quá khinh thường anh ta." Tiếng tôi cười lạnh, đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút hờn dỗi không hiểu.
"Nếu không như vậy, chờ anh thoát khỏi hôn ước xong, anh đi cầu ba anh giúp em một tay, hoặc là anh đi khuyên nhủ Diệu Phàm..."
"Tôi không cần giúp đỡ!" Tôi cắt ngang lời của anh ta, "Nếu như anh thực sự muốn giúp tôi, thì an an phận phận ở lại, đừng gây phiền phức cho tôi, càng đừng kéo Lê Diệu Phàm vào, tôi và anh ta đã không có chút quan hệ nào nữa rồi!"
Hạ Tư Kiệt còn muốn nói điều gì, thế nhưng cuối cùng chỉ giật giật miệng không có mở miệng.
"Em yên tâm đi, chờ anh đẩy lùi hôn ước trở về đoàn xe, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng cuộc sống của em." Anh ta bảo đảm với tôi.
Nhưng trên thực tế, Hạ Tư Kiệt xuất hiện vẫn đang mang đến ảnh hưởng không nhỏ cho cuộc sống của tôi. Đặc biệt chuyện anh ta chạy xe như bay đến cứu tôi ở cửa bệnh viện, lại mang đến cho truyền thông không ít chủ điểm tin tức có thể đào quật.
Mấy ngày này, suy đoán thân phận vị chủ xe Ferrari này có rất nhiều suy diễn: Có người nói anh ta là Lê Diệu Phàm, cũng có