Editor: Xu
Beta: Sue
Ôm tâm thái rất có thể sẽ bị trả thù đến xem mắt, bây giờ lại ký hiệp nghị kết hôn để trở về.
Đến lúc này Khương Ngâm vẫn cảm thấy có chút cảm giác không chân thật.
Từ trong phòng đi ra, cô chậm chạp nhớ tới thứ gì đó, dừng ở đầu bậc thang, tỉ mỉ đánh giá trên người Doãn Toại: "Việc kết hôn này, không có gì lừa dối phải không?"
Doãn Toại vòng qua cô, đi xuống dưới lầu: "Máy ảnh cũng cho em rồi, còn sợ ăn thiệt thòi?"
Có ăn thiệt thòi không, tạm thời Khương Ngâm vẫn chưa có cảm nhận được.
Cô cất di động vào bên trong túi xách, đi theo sau: "Tôi là sợ anh quá keo kiệt, để tôi kết hôn với anh ứng phó người trong nhà là giả, dự định mỗi ngày một trăm loại phương pháp tra tấn để trả thù tôi mới là thật.
Như vậy, tôi chẳng phải nhảy vào hố lửa sao?"
Doãn Toại đột nhiên ngừng bước, Khương Ngâm suýt nữa đâm vào lưng anh, may mắn bắt lấy được tay vịn bên cạnh kịp thời đứng vững.
Khi anh xoay người lại, cô ngẩng đầu, đôi mắt vô tội nhấp nháy mấy lần: "Sao anh đột nhiên phanh lại vậy, chút nữa thì va vào rồi, đi không đúng quy định, có nghĩ đến sẽ khiến người thân hai hàng nước mắt hay không? Nhìn liền biết là người mới tập lái xe."
Doãn Toại rũ mắt xuống, chăm chú nhìn cô một hồi, tiếp tục đi về phía trước: "Ngoài miệng nói sợ tôi trả thù em, tôi thấy hành động của em ngược lại là rất phách lối, không biết sợ thật hay là sợ giả"
"Sợ thật nha." Khương Ngâm nhún vai một cái, đi theo sau: "Nhưng mà sau khi cưới, nếu như anh tra tấn tôi thì sẽ quy thành bạo lực gia đình, tôi có thể đi tố cáo anh.
Đúng rồi, anh tôi là luật sư đó!"
Kỳ thật cho tới bây giờ, trong lòng Khương Ngâm thực ra đã không còn sợ anh.
Dù sao cũng là tổng tài của Truyền thông Tinh Đồ, chính miệng anh đã đáp ứng ký hiệp nghị thì sẽ không so đo chuyện trước kia, vậy chắc chắn sẽ nói lời giữ lời.
Hơn nữa tương lai muốn cô cùng anh ở trước mặt người nhà diễn kịch, cũng sẽ có thời điểm ngoan ngoãn cầu xin cô.
Nghĩ đến một ngày kia được Doãn Toại nịnh nọt, cầu xin, Khương Ngâm liền cao hứng như đứa trẻ.
Cảm giác kia, thiệt là quá đã luôn!
Từ trên lầu đi xuống, đúng lúc có một người uống say đi từ đầu bậc thang đến, Khương Ngâm đang đắm chìm trong suy nghĩ sinh động của chính mình không chút phòng bị, bả vai bị người ta va vào một cái, túi xách đeo trên vai rơi xuống mặt đất.
Vừa rồi cô để điện thoại vào túi xách quên kéo khóa lại, lúc này một cú va chạm liền đem điện thoại và những đồ vật mang theo bên người rơi xuống đất.
Mà người đàn ông đang say kia đã vịn tay vịn cầu thang đi lên trên lầu.
Bả vai Khương Ngâm bị đụng rất đau, bất quá cũng vì chính mình không nhìn đường, chỉ có thể tự trách mình xui xẻo.
Cô cúi người, đem đồ vật rơi ra ngoài một lần nữa nhét vào trong túi.
Không bao lâu, một đôi tay thon dài, trắng trẻo dò tới, nhặt lên một bình xịt nhỏ hình trụ màu đen trên mặt đất, đưa về phía cô.
Nhận ra là tay của Doãn Toại, Khương Ngâm không ngẩng đầu, cười nhẹ, đưa tay nhận: "Cảm ơn."
Đầu ngón tay cô vừa đụng vào bình xịt nhỏ, không biết chuyện gì đã xảy ra, đột nhiên Doãn Toại lại đem đồ vật thu về.
"?" Khương Ngâm ngẩng đầu nhìn qua.
Anh đem món đồ kia cầm ở trong tay tỉ mỉ quan sát, mỗi chữ mỗi câu phía trên bình đều nhớ kỹ: "Phun sương phòng sói."
Lưng Khương Ngâm cứng đờ, cô lấy lại bình tĩnh, bước tới bên Doãn Toại đoạt lại rồi nở một nụ cười đơn thuần, vô hại: "Thứ thiết yếu của con gái khi đi ra ngoài nha, anh đừng suy nghĩ nhiều?"
"Tôi suy nghĩ nhiều?" Doãn Toại vẫn còn đang xem xét món đồ kia, nhìn qua giống vừa mua, có phải là vì cố ý chuẩn bị cho buổi xem mắt hôm nay.
Nói đúng hơn, là dùng để đối phó anh.
"Cùng tôi xem mắt, còn mang bình phun sương phòng sói?" Doãn Toại nhất thời bị chọc giận mà cười lên, thấy cô nhìn sang, anh chỉ chỉ chính mình: "Được thôi, nói với tôi một chút, tôi là loại sói gì?"
"..."
Hôm qua bởi vì những lời nói kia của Khương Bái, trong lòng Khương Ngâm thực sự bất an.
Cô sợ hôm nay mình thực sự sẽ chết rất thê thảm, cho nên lúc trên đường tới đây liền mua cái đồ chơi này, chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Ai mà ngờ tới, lại bị Doãn Toại phát hiện.
"Tại sao không nói chuyện, tôi là sói gì?" Doãn Toại lại hỏi một lần.
Khương Ngâm lúc này tràn đầy khát vọng muốn sống, đầu óc cấp tốc suy nghĩ, phải trả lời loại sói nào mới có thể để cho anh bớt tức giận.
"Anh là ——"
Cô dừng hai giây, trong lúc nhất thời không biết trúng cái tà gì, buộc miệng nói: "Tân lang*!"
*Tân lang (新郎): Nghĩa là chú rể.
Và "郎" là sói, Khương Ngâm đang chơi chữ.
Doãn Toại: "?"
Khương Ngâm tự khen chính mình vì sự cơ trí này, tiếp tục bổ sung: "Không phải là sắp kết hôn sao, cho nên anh rất nhanh sẽ trở thành tân lang, mà tân lang cũng là sói."
"..."
Không biết câu trả lời này có lấy lòng được Doãn Toại hay không, tóm lại, anh cũng không tiếp tục so đo, tìm tòi ngọn nguồn với cô nữa.
Trên đường từ nhà hàng đi ra, hai người im lặng không nói năng gì, nhìn qua thì dường như rất hài hòa.
Tới cửa, Khương Ngâm dự định cùng anh mỗi người đi một ngả, chuồn trước cho chắc.
Còn chưa kịp nói tạm biệt với anh, Doãn Toại giống như phát giác được ý đồ của cô, liền nói trước: "Tôi đưa em về."
Khương Ngâm nhanh chóng cự tuyệt: "Không sao, không cần phiền phức như vậy, tôi tự mình gọi xe là được."
"Tôi nghĩ, chúng ta cần nói về việc kết hôn, thuận tiện gặp cha mẹ em một chút."
"Hôm nay sao?" Khương Ngâm đứng yên tại chỗ, cô không nghĩ là phải vội vã như vậy.
"Người trong nhà thúc giục." Nhân viên phục vụ đã sớm đem xe lái đến cửa, Doãn Toại tiếp nhận chìa khóa xe, mở cửa ở ghế phó lái ra, ghé mắt nhìn qua cô: "Sau khi cha mẹ em đồng ý, chúng ta liền đi lĩnh chứng." ( Xu: Cưới vợ là phải cưới liền tay =)))))
"..."
Khương Ngâm ngồi ghế phó lái bên cạnh Doãn Toại, lúc này mới dần dần ý thức được cái cô vừa ký, là hợp đồng kết hôn, chứ không phải hợp đồng yêu đương.
Kết hôn, là đi cục dân chính đăng ký, lĩnh chứng các kiểu!
Lúc ấy, cô căn bản không có nghĩ nhiều như vậy.
Lĩnh chứng kết hôn a, chuyện này quá đột ngột!
Doãn Toại nhắc nhở cô cài dây an toàn, cô tiện tay kéo dây an toàn cài cho mình, rồi trầm mặc một lát, hỏi: "Phải gấp gáp như vậy sao?"
"Xác thực rất cấp bách." Doãn Toại nhìn qua bên kia một chút: "Nhanh một chút cũng tốt, cái máy ảnh kia cũng có thể sớm đến tay em một chút."
Nhắc đến máy ảnh, ánh mắt Khương Ngâm có chút không xác định nhưng trong nháy mắt lại nhiễm lên tia sáng, thậm chí có chút mong chờ nhỏ.
Cô không còn đắng đo gì nữa, chỉ là ghé mắt nhìn sang: "Ừm, còn hôn lễ muốn làm thế nào?"
Doãn Toại đánh tay lái, đem xe rời khỏi nhà hàng: "Chuẩn bị hôn lễ cần thời gian, hiện tại hơi vội vàng, có thể đợi về sau lại bổ sung."
Khương Ngâm nghiêm túc suy tư một hồi: "Thật ra cũng chỉ có nửa năm mà thôi, về sau sẽ ly hôn, cũng không cần làm quá khoa trương đâu, hôn lễ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm đi, quá phiền phức."
Với lại Doãn Toại và cô cũng được xem là nhân vật công chúng, vốn dĩ không phải là kết hôn đứng đắn gì, vẫn là nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Ở vị trí ghế lái, cảm xúc trên khuôn mặt tuấn dật của Doãn Toại căng cứng, môi đẹp mím thành một đường thẳng.
Một lúc sau, anh nhàn nhạt nói: "Nói sau đi."
Khương Ngâm cũng không đem việc này để trong lòng, khuỷu tay cô đặt ở cửa sổ xe,