6.
Đêm giao thừa.
Sức khỏe Hoàng đế không tốt, ta phải chủ trì trật tự cung yến, khách khứa đông đúc, ta bận đến chân không chạm đất.
Kỳ Nguyên phụ trách thay phụ hoàng hắn kính rượu mọi người, sau đó lại bị một đám người lôi kéo uống không ít rượu, vì tửu lượng có hạn, hắn cúi người rời khỏi bữa tiệc.
Hắn say đến ánh mắt mơ màng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực:
"Mẫu hậu, nhi thần đi ra ngoài cho tỉnh rượu đây."
Ta gật đầu.
Thẩm Thanh Ngọc sau lưng cũng thong thả ung dung hành lễ với ta:
"Tỷ tỷ, ta cũng muốn đi ra ngoài cho tỉnh rượu."
Ta đang bận tiếp chuyện với nữ quyến, nên cũng thuận miệng đồng ý.
Chờ đã, chờ đã.
Ta đột nhiên ngây người tại chỗ, đột nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
Nàng ta còn chưa uống ngụm rượu nào, tỉnh rượu gì chứ?
Còn có dáng vẻ mặt đỏ tai hồng, vẻ mặt ngượng ngùng kia.
Ta vội vàng gọi đại cung nữ Lựu Hoa:
"Thẩm Thanh Ngọc có uống rượu à? Nàng ta uống với ai thế?"
"Uống với Thái tử điện hạ ạ."
"Vừa rồi ở trong bữa tiệc, Nhị tiểu thư đích thân rót rượu, còn nói là thay Hoàng hậu nương nương kính, điện hạ không tiện để nàng ta mất mặt ở trước mặt mọi người, nên đã uống."
Ta đột nhiên cảnh giác:
"Ngươi hãy lặng lẽ đi theo, xem rốt cuộc nàng ta muốn làm gì."
Lựu Hoa nhận lệnh đi theo, không bao lâu sau đã quay trở về.
"Điện hạ ở điện Trọng Hoa." Nàng gian nan mở miệng:
"Nhưng nô tỳ... Nô tỳ nghe thấy bên trong có tiếng nói của Thẩm nhị tiểu thư, nương nương mau đi qua xem một chút đi!"
Ta cực kỳ ngạc nhiên,
Ta biết tâm tư Thẩm Thanh Ngọc, nhưng không nghĩ tới, lá gan của nàng ta lại lớn như vậy, dám công khai xuống tay?
Ta bảo Lựu Hoa ổn định chỗ này giúp ta, rồi dốc sức vội vàng chạy một mạch tới đó.
Trong điện, mơ hồ truyền đến tiếng khóc bi ai của Thẩm Thanh Ngọc:
"Điện hạ."
Cả người ta đều căng thẳng.
Bây giờ nhất định không thể đi vào nhưng lát nữa nên làm sao bây giờ?
Một người là dưỡng tử của ta, một người là muội muội của ta.
Nên giả vờ không biết? Hay là che đậy cho bọn họ? Hoặc là…
Vào lúc ta đang không biết phải làm sao, gấp đến độ chạy vòng vòng tại chỗ.
Đầu tóc Thẩm Thanh Ngọc tán loạn, khóc lóc mở cửa chạy ra.
Ngay cả đường nàng ta cũng không nhìn, còn đụng vào bả vai ta lại không thèm hành lễ.
Ta lười phải so đo với nàng ta, bởi vì ta đang suy nghĩ đến chuyện khác.
Đây là…
Kết thúc rồi sao?
Từ lúc ta phát hiện ra có gì đó không đúng rồi chạy tới đây, lại đụng phải Thẩm Thanh Ngọc chạy ra, trước sau, cộng lại còn chưa quá nửa khắc đồng hồ.
Có phải… hơi nhanh quá rồi không?
7
Cửa điện rộng mở, gió lạnh thổi vào, mấy ngọn đèn đuốc đung đưa chớp tắt.
Kỳ Nguyên đưa lưng về phía ta, vài sợi tóc rối tung rũ xuống, bả vai lúc lên lúc xuống, th ở dốc nặng nề.
“...”
Ta cân nhắc từ ngữ, nhưng còn chưa mở miệng, hắn đã nghiêng đầu lại,
Đuôi mắt hắn hiện lên ánh sáng đỏ rực, giống như một con thú nhỏ bị thương.
"Mẫu hậu," Hắn ngăn ta lại vừa há mồm đã đuổi ta ra ngoài.
"Đừng đụng vào ta."
“Kỳ Nguyên.”
“Mặc kệ ta! Đi Mau!”
Ta bị tiếng hét đột ngột của hắn làm giật mình.
Được lắm! Dám nổi giận với ta cơ đấy?
Nhưng ta vẫn chưa mắng trả được vì hiện tại hắn đang rất yếu ớt.
"Thôi được rồi được rồi, mẫu hậu sẽ đi, đi ngay đây."
Ta vội vàng trấn an con sói nhỏ đang tức giận nảy này, rồi lập tức rời khỏi, thậm chí vì bảo vệ mặt mũi của hắn, còn dặn dò người đóng cửa cung lại.
Ban đêm lúc nằm trên giường, ta càng nghĩ càng tức giận, cắn môi.
Là Thẩm Thanh Ngọc tự làm chuyện xấu, cũng không phải do ta sắp xếp.
Tại sao hắn lại nổi giận với ta!
Dựa vào đâu chứ?
Lăn qua lộn lại không ngủ được, ta đứng dậy, gọi Lựu Hoa vào rót nước.
Lựu Hoa lo lắng: "Nương nương, điện hạ ổn chứ ạ?"
Ta gật đầu, uống nước.
"Vậy bây giờ sao rồi ạ?"
"Hắn đang tức giận."
Ta cũng giận nữa.
Lựu Hoa không chú ý tới sắc mặt của ta sai sai, còn thăm dò hỏi:
"Nương nương, ngài có muốn an ủi điện hạ một chút không?"
Trong lòng ta nóng nảy, vỗ lên bàn một cái "gầm".
Người bị hét vào mặt là ta, dựa vào đâu ta còn phải an ủi hắn?
Hắn có gì mà cần để an ủi?
Cần an ủi hắn, "Không sao, nửa khắc cũng rất tuyệt rồi" hửm?
8
Ngày hôm sau, Kỳ Nguyên bình tĩnh lại tới đây vấn an ta.
“ Bình thân!."
Thái độ ta rất không tốt.
"Mẫu hậu đang giận sao?" Hắn cẩn thận hỏi.
"Bổn cung không có."
Lần đầu tiên hoàng hậu ta làm giá với hắn.
"Không có chính là có."
"Hừ" Ta tức giận đến mức hít hà một hơi.
"Bình thường khi tức giận mẫu hậu sẽ cắn môi."
Ánh mắt của hắn rơi xuống môi ta, sau đó đưa ra kết luận rõ ràng:
"Khẳng định tức giận không nhỏ, đều cắn nát rồi."
“...”
Ta dễ dàng bị nhìn thấu như vậy sao?
Ta thở phì phò xoay đầu.
Kỳ Nguyên vòng qua trước mặt ta,
"Đêm qua là nhi thần không đúng, lúc ấy nhi thần chật vật, cảm thấy không còn mặt mũi đối mặt mẫu hậu, cho nên lúc ấy mới vô lễ, là lỗi của nhi thần."
Giọng điệu của hắn rất nhẹ, không giống như đang thỉnh tội, ngược lại như đang dỗ dành người khác.
Làm cho ta không thể không mềm lòng.
"Kỳ Nguyên, ta không phải đang tức giận vì chuyện này. Ta đang lo lắng, chuyện tối qua thật sự không dễ giải quyết.”
Ta đếm ngón tay rồi phân tích cho hắn:
"Ngươi có biết có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào vị trí của ngươi không? Dục Vương, Tấn Vương,Thụy Vương rồi Tần Vương này, tối hôm qua ngươi và Thẩm Thanh Ngọc, ngươi phá hỏng thanh danh của nữ hài tử nhà người ta, đến lúc bị người ta dâng tấu chương rồi xúi giục Ngự Sử ầm ĩ đến trước mặt phụ hoàng ngươi, ta xem ngươi cãi lại như thế nào!”
"Được, cứ coi không tới mức đó, cho dù mấy hoàng huynh của ngươi không tới tìm phiền toái, vậy Thẩm gia thì sao? Lỡ như Thẩm Thanh Ngọc lại mang thai thì sao? Nàng ta dùng bụng mình để uy hiếp ngươi phải làm sao đây? Ngươi…”
Kỳ Nguyên cực kỳ kiên nhẫn lắng nghe.
"Mẫu hậu nói xong chưa?"
Ta nói đến miệng đắng lưỡi khô, cầm lấy ấm trà bên cạnh, rót "ừng ực " xuống.
"Nói xong rồi."
"Được rồi, mẫu hậu."
Hắn thở dài, thẳng thắn nói:
"Thật ra tối hôm qua nhi thần và Thẩm Thanh Ngọc không xảy ra chuyện gì cả."
“Phụt.”
Ta không kiềm được mà phun một ngụm trà ra, sau đó bị sặc đến ho dữ dội.
Kỳ Nguyên vỗ lưng giúp ta thuận khí
“Sao ngươi không nói sớm... Ngươi có biết ta... lo lắng cỡ nào không, khụ khụ.” Nước mắt ta chảy xuống, không biết là ho khan, hay là khóc vì vui.
Giọng điệu hắn vô tội: "Mẫu hậu cũng có hỏi đâu."
"Sao ta có thể không biết xấu hổ mà hỏi trực tiếp được."
Sau khi bình tĩnh lại một chút, ta nhìn thấy có một miếng băng gạc lộ ra dưới tay hắn.
"Tay ngươi bị gì vậy?"
Ánh mắt hắn né tránh, cố ý giấu tay ra sau lưng.
Ta lẹ mắt nhanh tay, túm lấy, xốc lên, nhất thời ngây ngẩn cả người:
“Ngươi bị gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Dấu cắt sâu cạn của vết dao, từng vết từng vết, nhìn thấy mà giật mình, máu tươi mới ngưng đọng không lâu, còn chưa kết vảy. Hắn cụp mắt lại, trầm mặc không nói.
"Kỳ Nguyên, đã xảy ra chuyện gì?" Ta bức hỏi: "Nếu không nói lời nào ta sẽ tức giận!" Hắn đành phải nói rõ:
"Mẫu hậu, tình dược mãnh liệt, dù sao nhi thần cũng phải tìm cách áp chế nó, nên cũng chỉ có thể như vậy.” Đôi mắt hắn cực kỳ vô tội.
.........
Hắn luôn như vậy, nói hai ba câu đã có thể làm cho người ta đau lòng.
Ta gọi người lấy thuốc đến, tự mình bôi cho hắn.
"Cách này mà ngươi cũng có thể nghĩ ra, ngươi làm hay lắm, lần sau đừng làm nữa."
Ta
cầm miếng bông chấm thuốc để lau vết thương cho hắn, sau đó nhẹ nhàng thổi.
"Ừm."." Hắn đồng ý.
Sau đó, một chút ý cười xảo quyệt xẹt qua đáy mắt hắn.
"Nhi thần sẽ vì mẫu hậu mà thủ thân."
Ta mạnh mẽ chọc lên, đau đến mức hắn hít vào khí lạnh.
"Không được nói bậy!"
9
Săn bắn mùa xuân.
Trước mặt đại quân, Kỳ Nguyên mặc tiên y, bị gió thổi phồng cuồn cuộn, dữ dội như lửa.
Hắn bước lên ngựa, thoải mái phóng khoáng, khí phách hăng hái, giữa lông mày thiếu niên tràn đầy thịnh khí bễ nghễ thiên hạ.
Mặc dù không phải là con ruột, nhưng nhìn thấy hắn lớn lên như thế, ta cũng thật lòng vui thay.
"Mẫu hậu muốn đi săn không? Nhi thần dẫn người đi."
Ta ngáp một cái:
"Buồn ngủ, không đi."
Ta ngủ không ngon, mấy ngày gần đây lúc nào cũng đi tới đi lui, xe thuyền mệt nhọc, cơ bản không nghỉ ngơi tốt, bây giờ cả người mệt mỏi không sức sống.
Hắn cũng đề nghị:
"Vậy nhi thần sẽ đi săn vài con cáo trắng, đem về làm một chiếc áo lông chồn cho mẫu hậu được không?"
Ta nở nụ cười:
"Được, chú ý an toàn."
Hắn siết chặt dây cương, giơ tay lên giương roi, đánh vào bụng ngựa.
Vài tiếng hí vang, một đám bụi bặm bấy lên, hắn biến mất trong rừng rậm.
Ánh nắng mặt trời ấm áp, ta muốn tìm một nơi để nằm phơi nắng, sau đó đi thẳng đến ngọn đồi phía sau doanh trại. Không ngờ bất giác đã đi rất xa.
Lúc này ta vẫn chưa biết nguy hiểm đang đến.
Ta nhặt cành cây và ngồi xổm trên một bãi đất trống để vẽ bừa bãi.
Chợt, gió lạnh xuyên qua.
Một mũi tên lướt qua mặt, đánh rớt trâm ngọc trên đầu ta, búi tóc tán loạn.
Không biết là do tài nghệ bắn cung của người này không giỏi hay là cố ý giữ lại mạng của ta nữa.
Ta vội vàng đến để gọi người hộ giá:
Nhưng mà không thấy hộ vệ đi theo xuất hiện.
“Người đâu! Hộ giá!" Ta cố gắng hết sức để hét lên
Phía sau truyền đến tiếng cười duyên dáng của Thẩm Thanh Ngọc.
"Tỷ tỷ, không cần uổng phí sức lực. Không phát hiện những người đó không nghe lời ngươi nữa à?"
Nàng ta đến gần hơn,
Cho dù trước kia nàng ta kiêu ngạo ương ngạnh, ta cũng chưa từng thấy nàng ta điên cuồng như hôm nay, cầm kiếm, cười tủm tỉm, ánh mắt lại tà tứ như đọa ma.
Quá rõ ràng, nàng ta đến để gi./ế/t ta.
Mà vũ khí phòng thủ tùy thân của ta chỉ có một cây trâm ngọc rơi trên mặt đất vừa rồi.
Đó là quà sinh nhật Kỳ Nguyên tặng ta lần trước.
Hắn từng chỉ cho ta, ấn xuống cơ quan mặt sau, trâm sẽ biến thành một thanh chủy thủ nhỏ xinh, khi nguy hiểm có thể phòng thân.
Nhưng chênh lệch cách xa, còn lâu mới đủ.
Không kịp khủng hoảng, ta nhanh chóng tỉnh táo lại, mượn thân thể che lấp, tay kia mò mẫm trên mặt đất, sau đó nhanh chóng chạm vào cơ quan.
Ta nắm chặt chủy thủ, vừa tìm cơ hội kéo dài thời gian, vừa ở trong đầu nhanh chóng suy nghĩ, suy đoán động cơ nàng ta muốn gi/ ế/t ta, để tranh thủ có thêm nhiều lợi thế đàm phán.
Ta quát và hỏi nàng ta:
"Thẩm Thanh Ngọc, ngươi đang làm cái gì vậy!
"Ta là tỷ tỷ ruột của ngươi, là hoàng hậu đương triều, ngươi dám công khai hành thích với ta, không sợ sau này truy cứu, kéo toàn bộ Thẩm gia xuống nước sao?
Không nói còn tốt, nàng ta vừa nghe nói như vậy, tâm tình càng thêm kích động, không thể tự kiềm mình cười rộ lên ha hả:
"Cả Thẩm gia? Tỷ tỷ, tỷ có biết hay không, nhi tử tốt của tỷ hiếu thuận biết bao nhiêu không?”
Nàng ta nhìn chằm chằm vào ta:
"Hắn vì ngươi, đã sắp trở mặt với Thẩm gia rồi!"
Ta kêu khổ không ngừng,
Có vẻ như không còn đường cứu vãn nữa rồi.
Nàng ta nhướng mày với ta:
"Tỷ tỷ, giờ hắn đã biết tỷ gặp nguy hiểm, tỷ đoán xem hắn có thể đến hay không?
"Nếu như hắn dám tới cứu ngươi, vậy hôm nay các ngươi có thể chết cùng một chỗ."
Máu cả người ta phút chốc đông cứng lại.
Ta cầu nguyện từ tận đáy lòng.
Đừng cứu ta, tuyệt đối đừng.
Thẩm Thanh Ngọc điên điên khùng lẩm bẩm:
"Không sao, nhiều người nhìn chằm chằm vị trí Thái tử như vậy, hắn quyết liệt với Thẩm gia, vậy bọn ta liền đổi thái tử, dù sao dù là ai làm chủ Đông cung, Thái tử phi đều sẽ là ta.”
Trái tim ta như bị một bàn tay to hung hăng nắm lấy.
Ta đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi.
Trong mắt phụ thân ta, ta luôn là đứa bị vứt bỏ đầu tiên.
Ông ta sẽ vì để cho nữ nhi mình cưng chiều nhất làm thái tử phi, không tiếc đưa ta vào cung lấy lòng Hoàng đế: Thẩm Thanh Ngọc phạm sai lầm trong cung yến, nhờ ta che đậy cho nàng ta. Mà bây giờ, lại có thể ngầm đồng ý nàng ta tự tay gi/ết ch/ế/t ta.
Thẩm Thanh Ngọc rút kiếm ra, hất nhẹ cổ tay, mũi kiếm chọc thẳng trước mặt ta:
"Tỷ tỷ, lúc trước không phải nhi tử tốt của tỷ dùng mũi kiếm đâm về phía ta sao?
Nàng ta khinh miệt cười nói: "Hôm nay cũng để ngươi nếm thử tư vị bị người ta cầm kiếm chỉ vào như thế nào đi?”
Ta nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.