Sở Nhi đến bệnh viện lúc 6h tối.
Cô đến phòng của bố mình, vừa bước vào trong.
Ông đã đưa mắt nhìn chằm chằm vào cô mỉm cười nói:
"Con đến rồi sao? Hôm nay công việc thế nào mệt chứ?"
Ông lúc này hỏi thăm cô, nhưng đáp lại câu trả lời của ông là một tiếng thở dài.
Cô bỏ đống túi đựng thức ăn trên tay xuống mà than vãn với ông: "Công việc thì ổn nhưng mà nó làm con như muốn phát điên vậy.
Bởi vì thật sự là rất mệt.
Không những nghe mấy lũ người kia bàn tán đến điếc tai.
Thì nhìn màn hình mãi chắc cũng sẽ bị cận."
Cha của cô lúc này ngồi dậy đưa ánh mắt của mình nhìn về phía của cô nói: "Nếu công việc đó làm cho con mệt mỏi đến như vậy thì.
Con hãy về quản lý công ty của bố này.
Chứ mắc mớ gì đường đường là con gái của một tổng giám đốc lại đi làm một công việc nhọc nhằn như thế?"
Sở Nhi biết rằng mình đã quá lời.
Chắc chắn là cha của cô sẽ không bao giờ để yên để cô làm công việc đó.
Bởi vì đây là công việc mà cô yêu thích.
Cho dù chỉnh sửa hình ảnh có cận mắt đi chăng nữa thì cô cũng quyết không bỏ cuộc.
Hay những lời nói độc địa từ miệng của bọn họ vì ghen tị với cô thì cô quyết sẽ ở lại đến cùng bởi vì đó là đam mê của cô.
Cô lúc này xà vào lòng của cha mình rồi làm nhũng cô nói:
"Hay là cha cứ mặc kệ con đi.
Cứ để con làm đến khi nào chán thì...Con sẽ tự rút lui..."
Ông biết rằng đứa con gái cứng đầu này của mình sẽ không bao giờ bị ông thuyết phục dễ dàng như vậy.
Ông bắt đầu thở dài nhìn cô trong có vẻ rất mệt mỏi ngã đầu vào phần bụng cá mình trong sự trầm tư.
Ông cũng chỉ biết thở dài rồi đưa tay lên xoa xoa đầu của cô nói: "Được...Nếu con đã quyết định như thế thì đã sẽ không xen vào chuyện của con làm gì!"
Sở Nhi mỉm cười cô ôm chặt bố của mình lại mà hôn lên trán của ông.
Khiến cho ông cảm động đến nỗi nước mắt dần tuôn ra trong hạnh phúc.
Ông cảm thấy rằng đó là quyết định đúng đắn của mình.
Khi ngày đó quyết định dữ cô lại bằng cách giả vờ nói cô đã chết.
Sau đó đưa cô qua Mỹ và tảy não để cô quên tất cả mọi chuyện trở thành con gái của ông.
Nếu như không có cô thì chắc cuộc đời của ông sẽ là những chuỗi ngày dài trong cô đơn.
Chứ không phải hạnh phúc như vậy, nhưng