Cô rời khỏi quán ấy cũng đã 15 năm phút rồi, đoạn đường về nhà thật dài.
Nhưng cô lại cứ suy nghĩ về những gì mà anh ta nói.
Cô chốc lát lại cảm thấy tiếc nuối.
Muốn ở cạnh anh thêm một chút, muốn được nhìn thấy anh và nói chuyện với anh.Nhưng mà cô không thể nào làm như thế bởi vì trong lòng cô còn có rất nhiều điều hoài nghi về tên đàn ông này, tình yêu sét đánh là gì tại sao cô cảm thấy trái tim mình cũng rung động vì anh ta.Có phải đây được gọi là tình yêu không ? Có phải tất cả những thứ này là anh sắp đặt ra để cô va vào lưới tình không ? Tất cả những suy nghĩ điều đang đổ dồn về đầu cô.
Nhưng giải thích cuối cùng vẫn nằm ở chỗ anh ta.Cứ thế Sở Nhi với sắc màu âm u trở về nhà, người tài xế cũng không dám nhút nhít hay hó hé một lời cảm giác bây giờ của ông khi thấy cô như vậy.
Liền biết rằng mình đang ngồi trên một ngọn núi lửa chẳng qua là khi nào phu trào mà thôi.Cô sau một hồi suy nghĩ cũng lấy lại được bình tĩnh chấn an bản thân : "Mày sao thế ? Lại lại cứ nghĩ về anh ta mãi vậy ? Anh ta là gì chứ ? Là ai cơ mà phải khiến mày trở thành một con ngốc.
Mày nên bỏ qua tất cả những lời nói của anh ta.
Cứ xem nó như là một cơn ác mộng dài.
Vì người mà ghét thật sự vẫn còn anh ta..."Đối mặt với lý trí và trái tim bộ não của cô như muốn nổ tung mặc kệ cô không biết rằng bản thân của mình đang dần thay đổi khá nhiều vì anh ta.
Cô thở dài hít lấy một hơi thật sâu mà lấy lại dũng khí như ban đầu : "Thôi được rồi, mày không nên nghĩ nhiều như thế...".Cô nắm chặt mắt lại muốn ngủ đi cho thanh thản, nhưng càng nắm chặt mắt cô lại không thể nào thiếp đi, cứ thế cô quay qua quay lại ở trên xe với cảm giác khó chịu kia của mình :"Nếu không ngủ được thì thôi không ngủ nữa..."Cô mở to đôi mắt nhìn xung quanh để có thể hòa hợp với nó để quên đi những câu nói cứu quanh quẩn trong đầu mình :"Sở Nhi em làm vợ của anh nha ! Anh thật sự rất thích em ngay cái nhìn đầu tiên...Đó là tình yêu sét đánh…"Cô bậc cười rồi nhắm chặt mắt lại mà đã dần chìm vào giấc ngủ không hay : "Anh đúng thật là ngốc mà, em cũng muốn ở bên cạnh anh mãi mãi...Tên ngốc của em..."Tại Công ty của Thiên Gia :Gia Hân lúc này đưa mắt nhìn Thiên Mạc với ánh mắt đầy sát khí : "Em nói đi rốt cuộc chuyện này là sao hả ? Báo chí rầm rầm lên ảnh của em và con nhỏ vô học Sở Nhi rồi kìa..."Mặc Thiên với vẻ bình tĩnh quay lại trả lời :"Chị nói ai là đứa vô học chứ ? Cô ấy cũng là con gái của tập đoàn Sở Thị đấy...".Chị ta cười khinh bỉ : "Con gái của tập đoàn Sở Thị, hhahha em nhìn xem tập đoàn đó trong 3 ngày nữa sẽ phá sản..."Thiên Mạc cúi xuống bàn nhìn tập hồ sơ mà chị gái mang đến cho mình nói : "Tại sao chị lại hãm hại công ty cha cô ấy chứ ?""Hãm hại...Chị không có rảnh như vậy đau, à mà chắc tại tập đoàn đó ngu nên mới để mất tất cả bây giờ còn trách ai nữa chứ ?""Chị thật là quá đáng, em cảm thấy thật xấu hổ khi có một người chị như chị đấy...""Mày thấy xấu hổ à, hay là vì bị con hồ ly kia mê hoặc rồi nên mê mẫn nó chứ gì ?""Chị đừng ở đó mà ăn nói hàm hồ, em nhất định sẽ cứu tập đoàn Sở Thị.
Và chính thức lấy cô ấy về làm vợ...""Mày dám ??? Tao cấm mày nghe chưa ! Nếu mày còn xem tao là chị thì mày phải nghe lời tao !"."Tôi mặc kệ chị, suốt bao nhiêu năm qua tôi đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi.
Bây giờ tôi chỉ cần người mình yêu và cuộc sống của riêng mình thôi..."Thiên Mạc lúc này rời đi, vừa bước ra khỏi cửa chị em như một con thú hoang nói :"Nếu mày dám làm vậy vì con nhỏ đó, vậy từ nay take với mày không còn là chị em nữa..."Cậu im lặng bỏ đi mặc dù cảm thấy rất đau bởi sự chọn lựa giữa người mình yêu và chị gái, nhưng cậu biết rồi cuối cùng chị gái cũng sẽ bỏ qua cho mình cũng sẽ cho mình quay trở lại.Cô khóc nức nở nhìn em trai