Tất cả ánh mắt điều đổ dồn về anh mà bàn tán những lời cay nghiệt, trong khi tất cả bọn họ điều không biết chuyện gì đã xảy ra."Nhìn cậu ta kìa, loại người gì đâu á.
Có một người phụ nữ nhặt được điện thoại của mình thôi mà cũng làm quá lên..."Vừa dứt câu một người phụ nữ khác lại trả lời :"Không biết cậu ta là người gì nữa đúng là chẳng có một chút lòng tự trọng nào ! Nếu gặp tôi mà là bà ấy đã cho cậu ta thăng thiên luôn rồi !"Thiên Mạc vẫn đưa ánh mắt giận dữ nhìn bà ta cậu nghiến chặt răng lại, tay vò lại thành cú đấm mà như một con mãnh thú hung hăng tra hỏi bà : "Rốt cuộc Sở Nhi đâu rồi, tại sao bà lại có được điện thoại của cô ấy chứ ?Người đàn bà làm ra vẻ mặt đánh thương trong vô tội không biết gì hết mà trả lời : "Cậu nói cái gì chứ ? Sở Nhi là ai ! Tôi không quen biết cô ta.Còn chiếc điện thoại này là do tôi nhặt được từ lúc nãy khi đi trên đường mà !"Cậu cười khinh bỉ dực điện thoại trên người bà ta mà nói : "Vậy sao ? Chỉ là nhặt được sao bà không chịu trả cho người mất ? Tính lấy nó làm của hay gì ? Có khi nào bà sợ bản mặt thật của mình bị phơi bày phải không ?"Người phụ nữ lúc này im lặng bà ta vẫn cố gắng cải đến cùng để biện minh rằng mình trong sạch : "Ừm cậu nói tôi muốn lấy nó thì là tôi muốn lấy nó thật đấy.
Bởi vì ai cũng chẳng có lòng tham chứ vì thế tôi không muốn trả lại."Thiên Mạc nhìn bà ta mà nữa tin nữa ngờ bởi những lời bà ta biện minh cho mình, cậu không biết tại sao Sở Nhi lại biến mất một cách đột ngột như thế.
Rốt cuộc cô ấy đã đi đâu chứ ?Tại sao người phụ nữ kia lại có được điện thoại của cô, mặc dù là bà ta nói mình nhặt được nhưng anh dường như lại cảm thấy đó là một lời nói dối."Được hãy giữ chiếc điện thoại này đi, tôi tạm tin bà, nhưng bà đừng nghĩ rằng mình sẽ trốn thoát bởi vì tôi sẽ tìm ra tất cả bằng chứng nếu sau 24h mà cô ấy không trở lại.
Thì hãy chủng bị ra tòa với chúng tôi.Thiên Mạc đưa ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn bà ta lạnh lùng rời đi, nước mắt của anh đã không kìm được mà rơi xuống.
Sở Khuyết cũng như vậy thấy cậu khóc ông ta lau nước mắt cho cậu mà an ủi."Con yên tâm mọi chuyện rồi sẽ qua, chắc là con bé đi đâu đó mà thôi.
Ta và con đã lo lắng thái quá rồi.
Không có gì xảy ra với nó đâu"Cậu khóc nức nở mà cùng ông đi khắp bệnh viện để mình khiến Sở Nhi.
Lúc này Gia Hân bắt đầu gọi điện cho đám bắt cóc :"Sao rồi các người đã làm theo kế hoạch chưa ?"Đầu dây bên kia giọng của một người đàn ông trả lời : "Tất cả mọi thứ điều đã diễn ra như kế hoạch rồi..."Gia Hân cười gian xảo mà trả lời với giọng cay nghiệt : "Được lắm vậy bây giờ các người đã hiểu mình nên làm gì rồi chứ ? Giết chết cô ta đi ta sẽ trả đầy đủ tiền cho các người."Những tên đàn ông kia cười như điên phát ra từ điện thoại khiến cho cô sững sờ không hiểu chuyện gì : "Các người bị điên à ? Cười cái gì vậy ???""Cười gì à ? Cô tưởng bọn tôi ngu à ! Bọn tôi không những muốn lấy tiền của cô mà còn muốn nguy hiết họ ói thêm một số tiền lớn nữa để chuộc con tinh "Nghe đến đây cô sững sờ vì biết được rằng mình đã bị bọn chúng dụ mà cố tìm cách để chúng nghe lời cô : "Sao bọn mày ngu quá vậy ? Nếu tất cả mọi người biết nó còn sống khi chuộc nó ra bọn mày sẽ xong đời đấy...""Xông đời thì đã làm sao chứ ? Thứ mà chúng tôi muốn chính là tiền chúng tôi sẽ không ngu ngốc đâu mà nghe theo lời của cô..."Tiếng tít tít vang lên lúc này bọn họ đã tắt mấy cô không