Thời gian cứ thế trôi thật nhanh chớp mắt cô đã được vào nhà của anh, nhưng không hiểu sao anh lại cứ lạnh lùng với mình như vậy.
Mặc kệ cho Gia Hân cứ luôn tìm mọi cách bắt nạt cô, nhưng tính mở miệng nói với anh thì lại không dám đến gần.Bởi vì khi đến gần anh anh cứ như bốc lửa vậy, cô cảm thấy hoang man và lo lắng nhìn rồi cũng đành chấp nhận mọi thứ.
Nhưng càng nghĩ cô lại càng thấy mình ngu nếu ngày ấy mình nghe theo lời anh ấy đừng chuyển đến đây ở là được.Còn mọi chuyện khiến anh ấy giận cô chắc chính là do Gia Hân, chị ta gây ra.
Nhưng thôi kệ cứ đợi anh ta bớt giận cô sẽ tìm cách để thuyết phục anh ấy trở lại như ban đầu.
Còn không cô sẽ giận anh mãi.Vừa nghĩ đến đây cô đã nghe thấy một âm thanh chói tai, đó chính là tiếng của Gia Hân chị ta đang gọi cô : "Này cô công chúa kia sao giờ này chưa xuống ăn cơm nữa hả ? Bộ muốn chúng tôi lên hầu cô à ?"Sở Nhi im lặng xuống ăn cơm, lúc này cô tiến chỗ của Thiên Mạc mà kéo ghế ra muốn ngồi với anh.
Nhưng anh lại lạnh lùng lườm cô một cái rồi bỏ đi.
Cô không biết phải làm sao để tiếp cận anh ta nữa.Bởi vì tình cảnh bây giờ có lẽ tình cảm của hai người đã rạn nứt hay có một bức tường to lớn nào đó làm rào cản hai người.
Cô thở dài mà cầm chén đũa lên ăn cơm.
Nhưng chưa kịp đụng đến một thứ gì thì Gia Hân đã lên tiếng."Hơ đúng là một đứa con gái hư hỏng, hèn gì chồng chán nản đúng rồi..."Sở Nhi im lặng nhưng cô lại run rẩy cô không biết tại sao mình lại như vậy.
Cô không dám đụng đến một thứ gì trên bàn."Ăn cái kiểu gì mà chẳng biết phét tắt, nếu là dâu con nhà người khác thì..."Cô mới vừa ăn một miếng chị ta đã nói này nói nọ, cô im lặng không ăn nữa mà cứ nhìn chằm chằm chị ta.
Chị ta tiếp tục lên tiếng."Nhìn cái gì mà nhìn sao không ăn đi.
Bộ cô đợi một lát chồng cô xuống, thấy cô không ăn sẽ đổ hết tội lên đầu tôi hành hạ không cho cô ăn à ?"Sở Nhi lúc này như một con rối bị chị ta xoay vòng vòng, cô bắt đầu ăn nhưng sau khi khắp một con cá lên chén.
Cô bắt đầu cảm thấy rất khó chịu cảm giác có thứ gì nhợn nhợn ở cổ.
Cô không thể kìm chế được mà nôn xuống sàn ra nước và những thức ăn lúc nãy.Gia Hân nhìn thấy cô như vậy.
Liền vội đứng dậy quát mắn : "Bộ cô cẩm hận tôi đến mức đó sao ? Tôi nói cô ăn cơm ai ngờ cô lại nhả ra trước mặt để xem thường tôi.Cô không muốn tôi ăn chứ gì ? Được vậy thì cô tự ăn một mình đi, tự dọn tất bật đi đúng thật là bực mình.
Thì thấy cái bản mặt là không ưa rồi !"Gia Hân đùng đùng bỏ lên lầu Sở Nhi im lặng ngậm đắng nuốt cay mà nước mắt cứ rưng rưng, cô bắt đầu dọn dẹp mọi thứ.
Thiên Mạc lúc này ở trên lầu anh nhìn chằm chằm vào cô anh cảm thấy rất có lỗi với cô.
Anh muốn xuống giúp cô muốn bảo vệ cô suy nghĩ lại chuyện đó lại càng cứng rắn hơn."Mày sao vậy ? Cô ấy đã phản bội mày, mày cần gì phải quan tâm cứ mặc kệ cô ấy đi..."Anh lúc này lạnh lùng bỏ đi, còn Sở Nhi dường như cảm nhận được bóng dáng của anh cô xoay người khắp nơi tưởng rằng anh sẽ giúp an ủi mình.
Nhưng rồi rơi vào tuyệt vọng bởi vì tất cả điều là do cô nghĩ ra.Nhưng lâu dọn một hồi lâu, cô lại cảm thấy khó chịu và buồn nôn cô bắt đầu chạy vào nhà vệ sinh và cố gắng nôn ra, nhưng những thứ cô nôn ra điều là một chất lỏng màu vàng.
Cô không biết đó là gì và tại sao cô lại nôn ra nó.Cô lại lên chỗ bàn ăn tiếp tục dọn dẹp mọi thứ xông xuôi, rồi cô bước lên phòng của mình.
Mặc kệ cho ánh mắt của một ai đó cứu luôn theo dõi tất cả những hành động của cô .Sở Nhi bước vào phòng thấy anh đã ngủ say thấy vậy cô cũng không muốn nói chuyện này với anh.
Nên cô quyết định sẽ tự mình