Gia Hân cùng Lý Nhã hai người lúc này đã tập hợp lên trên phòng.
Bọn họ đang tìm cách để bày mưu tính kế khiến cho Sở Nhi người luôn đem đến phiền toán phải rời khỏi căn nhà này."Chị nhìn xem con nhỏ đó thật đánh ghét.
Nếu như chúng ta không dạy cho nó một bài học thì cả đời này chắc nó sẽ không bao giờ buông tha cho chúng ta..."Gia Hân bậc cười : "Em đừng lo lắng.
Nó tưởng rằng mình là ai chứ ? Nó tưởng rằng nó có thể qua mặt được chúng ta à ? Nó sẽ phải trả giá đắt cho những gì mình đã làm.
Em cứ chờ mà xem thời khắc đó sẽ không còn lâu nữa đau..."Hai người lúc này bậc cười.
Còn ở dưới nhà Sở Nhi đang ngủ một mình trên ghế vì hôm qua Lam Nhi đã về nhà.
Cô muốn ở lại đây một phần là để trông coi hai người một phần sợ rằng khi rời xa đi cô sẽ mất anh.
Cứ thế cô luôn phải lén lút canh chựng ở phòng của hai người.Nhưng may mắn là đêm hôm nay họ không làm gì quá giới hạn khiến cô đã yên tâm hơn.
Cô lúc này lại trở thành một con người nhu nhược dễ gần.
Thiên Mạc đang đưa mắt nhắm Sở Nhi ngủ thì từ trên lầu Gia Hân cùng Lý Nhã bước xuống.Ánh mắt của họ gian xảo nhìn chằm chằm vào cô đang ngủ trên ghế sofa mà nói : "Này ai cho cô ngủ trên ghế nhà tôi hả ? Cô có quyền được một nửa căn nhà chứ không phải là có quyền muốn gì được đó..."Sở Nhi nghe được những lời này cô đứng dậy mà nhìn chằm chằm vào họ.
Cô cười khinh bỉ trả lời : "Sao bây giờ các người lại dám lên mặc với tôi à ? Bộ mấy người muốn tôi tống cổ ra khỏi đây sao ? Tôi là chủ của một nửa căn nhà này nên tôi có quyền..."Gia Hân nhìn ánh mắt đầy sát khí của Sở Nhi mà biết rằng bây giờ cô không còn như trước.
Nếu lạng vạng đụng nhầm đến máu điên của cô ta khi Thiên Mạc rời đi là xong đời.
Thấy vậy Gia Hân liền làm nhũn với Thiên Mạc :"Em nhìn cô ta đi.
Bây giờ cô ta đã có quyền có thế.
Nên xem bọn chị không ra gì nữa rồi kìa.
Cô ta không những vậy còn muốn tốn cổ chị ra khỏi nhà nữa chứ !"Thiên Mạc lúc này nói nhưng anh biết rằng người quá đáng thật sự ở đây chính là chị của mình.
Anh tính sau việc này sẽ nói lời xin lỗi với cô nhưng rồi lại cho qua :"Tôi cảnh báo cô.
Ở đây thì hãy biết thân biết phận của mình.
Nếu cô dám làm gì người nhà của tôi thì tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho cô..."Sở Nhi nhìn Thiên Mạc rời đi mà ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào hai người phụ nữ ở trước mặt mình.
Luôn lên giọng khinh bỉ : "Nhìn kìa tội nghiệp cô ta quá.
Không lâu đâu rồi cô cũng sẽ rời khỏi căn nhà này.
Và tôi chính là vợ hợp pháp của anh ấy..."Vừa dứt lời Gia Hân lại nói : "Đuý vậy chứ đâu phải như một con đĩ rẻ tiền.
Chỉ biết mê hoặc em trai tôi rồi sau đó phản bội nó vì khối tài sản này...."Sở Nhi cảm thấy những lời nói của họ đã đụng chạm đến lòng tự trọng của cô.
Cô chỉ căm hận tại Etihad lại không thể bước qua đó cho họ một tát tai vào mặt.
Để xem họ còn dám hống hách hay không.Nhưng rồi lại cười khinh bỉ mà rời đi còn nói "Ừm là thế à ? Ở đây mấy người không biết điều đó chính là các cô đó.
Là chó ăn nhờ ở đậu nhà người khác mà còn lên vẻ cao sang hống hách muốn cắn lại chủ nhà à ?Nhưng thôi lũ chó chúng mi đừng có mộng tưởng bởi vì từ bây giờ.
Tôi chính thức lên làm chủ của mấy người lên thế là tôi sẽ khiến lũ chó các người không bao giờ cắn được tôi..."Gia Hân cùng Lý Nhã nghe Sở Nhi nói câu đó mà rời đi.
Họ thật sự rất là tức giận nhưng vẫn không thể làm được gì người phụ nữ đã trở nên hung dữ hơn lúc trước Gia Hân nói : "Xem bộ bây giờ chúng ta khó đối phó với cô ta rồi..."Lý Nhã cũng im lặng nhìn theo bóng lưng