Sở Nhi đã từ chối những gì anh đề nghị.
Bởi vì cô thật sự rất ghét anh.
Cô không muốn ở bên cạnh anh.
Và cũng không muốn nhìn thấy anh.
Xem như cô đã từ bỏ tất cả ngay cả anh.
Chỉ còn vài giờ nữa là trời sẽ sáng.
Lúc đó cô phải cưới người mà mình không thích.Cứ thế cô trần chọc mãi mãi không ngủ được một tẹo nào.
Mắt cô đã thâm quầng mang theo những giọt nước mắt chảy dài trên đôi má.
Cái cảm giác này nó khiến cô như muốn chạy đến chỗ của Sở Bạch và nói rằng.
Chúng ta nên kết thúc tất cả bởi vì tôi không yêu anh.Sở Nhi thẫn thờ đứng ở ban công cô nhìn xa xăm như đang mong đợi một điều gì đó.
Cô cảm thấy mình thật là ngu tại sao lúc nãy lại không chấp nhận lời xin lỗi của anh mà một mực khiến hai người phải rơi vào bức đường cùng này.
Suy cho cùng người sai là cô đánh mất anh cũng là cô nên không thể trách anh cũng không thể trách Sở Bạch.Bởi vì tất cả mọi thứ điều là do cô bầy ra và tự chuôi đầu vào, cô cười thê lương mà trong lòng rối bời cô ân hận thật rồi.
Cô không biết phải làm sao đây.
Làm sao mọi chuyện mới trở về như lúc đầu.
Liệu anh có còn thông cảm mà cho cô một cơ hội như lúc nãy không ?Cô bậc khóc những tiếng nức nở đã khiến cho Sở Khuyết cha của cô, người đang ngủ cùng Sở Bạch chồng của cô.
Để bắt đầu dự đám cưới của cô ngày mai.
Ông ta đã nghe được mà lặng lẽ qua phòng của cô.Sở Khuyết đứng phía sau đưa tay lên chạm vào nguồn của cô.
Ông im lặng không nói một lời nào.
Sở Nhi tưởng rằng đó là Sở Bạch nên im lặng mà lâu đi nước mắt của mình.
Cô từ từ quay đầu lại mà nói rằng :"Trời đã khuya rồi sao anh không ngủ đi ? Mai sẽ là đám cưới của hai ta.
Anh đừng lo mà ở đây canh chừng em...Em sẽ không bao giờ bỏ chạy đâu..."Bỏ chạy sao làm sao cô có thể bỏ chạy khỏi cái bẫy mà tự mình sắp đặt cho mình được chứ.
Cô cười thê lương một lần nữa mà ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt của mình.
Đó là bố của cô, khiến cô phải ôm chặt ông lại mà nước mắt cứ rưng rưng trên khéo mi."Cha là cha sao ?"Cô thốt lên những lời này khiến cho ông phải nghẹn ngào ông ôm của cô lại, đưa tay vuốt ve cô ông nói : "Con không sao chứ ? Sao lại khóc, có phải con không muốn cuộc hôn nhân này diễn ra phải không ?"Sở Nhi trả lời ông mà tiếng nức nở không hề dừng lại : "Không con rất hạnh phúc với cuộc hôn nhân này...Con sẽ lấy anh ấy và ở bên cạnh anh ấy chọn đời tình yêu của con..."Sở Khuyết im lặng một hồi rồi ông trả lời:"Con đừng nói dối ta nữa...Ta hiểu con.
Chắc bây giờ con đang hối hận chứ gì ? Con không hạnh phúc với lựa chọn của mình nên mới khóc.Hãy nói đi rốt cuộc vì chuyện gì mà con phải ra nông nỗi này...Ta sẽ thay con giải quyết.
Ta nhất định sẽ không để con tổn thương một lần nào nữa bởi vì ta đã làm điều đó trước kia khi cho con lấy tên Thiên Mạc..."Sở Nhi im lặng cô không muốn nói ra tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Nhưng rồi cô đành phải nói tất cả bởi sự ép buộc của cha cô :"Con muốn trả thù.
Con muốn thấy hắn đau khi biết con đã có người khác.
Con muốn nhìn thấy được nỗi đau trong lòng của hắn.
Bởi vì hắn là người đã ép con đến bước đường cùng này..."Sở Khuyết thở dài mà hỏi con gái : "Vậy con có thấy hạnh phúc không ? Hay là con phải đau với những gì mà con đã lựa chọn ? Con có cần đánh đổi tất cả ngày cả tình yêu của mình để khiến đối phương phải đau không ?Tại sao con không dùng trái Tim của mình để cảm nhận chứ.
Rốt cuộc con làm những việc này là để làm gì con có hạnh phúc hay không.
Bởi tình yêu dối trá và hận thù che mờ mắt.."Sở Nhi im lặng không biết phải nói gì bởi vì tất cả đối với cô là một rắc rối cứ luẩn quẩn không bao giờ có hồi kết.
Bố cô lại nói tiếp :"Con hãy suy nghĩ cho thật kỹ bởi những gì mình đang làm.
Bởi con có thể đánh mất tất cả những gì mà mình đang có ngay cả tình yêu của đời con...Bố biết rằng cậu ta vẫn còn yêu con rất nhiều khi làm như vậy.
Ta mong rằng con sẽ hiểu và từ bỏ tất cả để cảm nhận được những thứ tốt lành mà