Sở Khuyết bước vào trong nhà, ông nhìn xung quanh tất cả mọi thứ điều yên tĩnh, lúc này từ trên phòng Sở Nhi dường như đang khóc mà chạy xuống ôm chặt ông lại mà nói :"Bố..."Ông im lặng nhìn con gái của mình, không biết tại sao nó lại khóc.
Ông cảm thấy có điều gì đó không ổn liền lâu nước mắt cho cô, và an ủi ông hỏi :"Có chuyện gì sao ? Sao con gái của bố lại khóc thế ?"Cô im lặng một lát lâu, đưa ánh mắt ngây thơ lên nhìn vào đôi mắt đang bực bội có chút phần hoang mang của ông, nhưng vẫn chưa biết được những nỗi lo lắng hiện tại của cha mình mà trả lời :"Có kẻ đã bắt nạt con ! Hắn còn nói sẽ khiến công ty của ba phá sản nữa chứ ?"Cô khóc nức nở nhìn khuôn mặt nhăn nhó của ông mà hỏi lại một lần nữa : "Ba sao im lặng thế, sắc mặt của ba có phải chuyện gì đã xảy ra với công ty nhà mình rồi không ? Có phải những gì tên đó nói với con là thật..."Ông im lặng một lúc lâu không trả lời cô, khiến cô càng lúc càng sinh nghi hơn.
Nhưng rồi vẫn gieo trong đầu một hy vọng mà trả lời :"Bố...Bố sao không trả lời vậy ? Bố làm sao thế?"Ông đứng đờ người ra trong những suy nghĩ kia, mà không nghe được những gì con gái của ông nói :"Rốt cuộc tên khốn đó muốn gì hả ? Sao hắn lại đe dọa và cho con gái mình biết về việc này chứ ? Sao mọi thứ điều rối thế này ? Không mình nhất là sẽ phơi bày sự thật...".Cô cứ gọi mãi ông trong 1 phút rồi nhưng mà ông vẫn là đờ người ra như vậy, không còn cảnh nào khác cô đưa tay lên tát vào mặt ông một cái mà nói :"Cha bị làm sao vậy ?"Cô biết rằng cái tát này sẽ khiến ông thực thụ tỉnh khởi những suy nghĩ kia, và hơn nữa là ông yêu thương cô nên sẽ không ra tay tát lại cô."Sao con lại tát ba chứ ? Cái đứa con gái hỗn hào này ? Ông không những mất nết mà còn không biết trên dưới nữa chứ ?"Ông cảm thấy rất đau về cú tát kia, mà ôm mặt mình lại ông chỉ cảm thấy tức giận chứ không ra tay đánh lại cô."Ai bảo cha không chịu trả lời con chi, với lại con làm vậy là để cho cha tỉnh đấy.
Với đây là trả đũa với cái tát trước kia khi ba binh dựt tôi đàn ông thối tha kia để tát con..."Ông im lặng cố kiềm chế cơn tức giận, vì ông biết sự kiêu ngạo của nó là vô hạn, nó chỉ như một đứa trẻ chỉ biết làm theo ý mình không suy nghĩ trước được những gì mình làm cả.
Ông đã bó tay thật sự với đứa con gái hư hỏng này của mình, không biết phải làm sao mới dạy bảo được nó đây.
Ông thở dài mà suy nghĩ đến những lời mà Thiên Mạc nói.Bây giờ ông cảm thấy rất khó xử về mọi thứ một bên là áp lực từ công ty, bên còn lại là vì con gái."Được rồi cha phục con, nhưng là con gái con phải biết dịu dàng không thì sau này sẽ không ai muốn lấy con đau..."Cô mỉm cười với ông đưa tay lên lâu đi những giọt mồ hôi trên trán của bố mình mà trả lời :"Không con sẽ không lấy ai cả, con sẽ mãi ở bên cạnh cha cho đến khi cha lìa đời.
Con sẽ bảo hiếu cho cha..."Ông im lặng một lát lâu mà muốn đưa chuyện chồng con vào cuộc đối thoại giữa hai người bởi vì ông biết rằng, giữa cuộc trò chuyện này ông mới có cơ hội để biến suy nghĩ của cô trở thành một cô gái mơ mộng muốn có một tình yêu.Và người không sẽ cho cô lấy không ai khác chính là Thiên Mạc người sẽ cứu tập đoàn Sở Thị.
Bởi vì đây là sự lựa chọn cuối cùng do bất đắc dĩ."Sao con lại nói thế chứ, dù gì con cũng phải lo khiếm bạn trai đi, cha cũng đã già rồi không biết sẽ sống được bao lâu nữa nên cũng muốn có cháu ẵm bồng..."Cô im lặng một lúc lâu sau đó ôm chặt bố của mình lại mà trả lời : "Vâng cha yên tâm sẽ là một ngày nào đó con sẽ kết hôn với hạnh phúc của đời mình, nhưng bây giờ con còn quá nhỏ nên chỉ có thể ở bên cạnh cha..."Ông không nói gì cả, mà cảm