Tư Yên không nói gì, cúi đầu, chờ nàng hỏi tiếp.
Từ Tư Uyển bỗng căng thẳng, hít thở sâu một hơi, mới hỏi: "Tại sao lại hại ta?"
"Muội không hại tỷ." Tư Yên lắc đầu, cười chua xót, "Muội chỉ muốn thắng tỷ một lần."
Từ Tư Uyển nhíu mày: "Thắng ta một lần?"
"Đúng vậy." Từ Tư Yên cắn môi, "Từ nhỏ đến lớn, trong mắt các trưởng bối chỉ có tỷ.
Tỷ là đích nữ, trời sinh đã thông minh, ai nhắc đến tỷ đều khen không dứt miệng.
Còn muội thì sao...!Nếu không phải cha mẹ sợ tỷ buồn chán, bảo muội bầu bạn với tỷ, một năm sợ là muội chẳng gặp được cha mẹ mấy lần.
Chúng ta từ nhỏ cùng đọc sách, tỷ học nhanh sẽ có cha bế tỷ khen không ngừng, nương còn tự mình xuống bếp nấu món ngon cho tỷ ăn, còn muội thì sao? Từ khi di nương ra đi, không còn ai hỏi thăm việc học của muội thế nào, giống như có muội hay không có muội cũng như nhau vậy, dù muội cố gắng thế nào, bọn họ đều không nhìn thấy."
Nói những lời này, Tư Yên vô cùng bình tĩnh, không hề có chút oán hận, cứ như kể lại một vài chuyện xưa.
Dừng một chút, nàng cười cười: "Cho nên muội mới nghĩ muội cùng tham tuyển với tỷ, muội muốn cùng tỷ vào cung.
Muội muốn chúng ta đều trở thành cung tần của thiên tử, bọn họ sẽ không thể khinh thường muội nữa, nhưng đến khi tham tuyển...!Muội lại trơ mắt nhìn cha mẹ hao tâm tổn sức chuẩn bị của hồi môn cho tỷ.
Mấy hôm đó, bọn họ thấy thứ gì tốt đều tặng cho tỷ, hơn nửa thị lang phủ, nửa đời tích cóp của phụ thân đều cho tỷ.
Nhưng tỷ tỷ, của hồi môn của muội có gì tỷ biết không?"
Nói tới đây nàng nghiêng đầu nhìn Từ Tư Uyển.
"Ta biết."
Tư Yên cười trào phúng, đương nhiên không tin.
"Ta biết cha mẹ không quá quan tâm muội, mọi việc khi đó đều giao cho hạ nhân xử lý.
Nhưng lúc ấy mắt thấy họ vì chuyện ta trúng tuyển mà đêm không ngủ được, còn chuẩn bị rất nhiều vàng bạc để cho ta, ta thật sự không có cách nào mở lời với họ.
Huống hồ từ lúc tiến cung, thỉnh thoảng ta đều đưa đồ qua cho muội, bản thân muội cũng biết.
Ta nghĩ dù là đồ cha mẹ cho hay bệ hạ ban thưởng, sau này tỷ muội chúng ta sống cùng nhau thì không nên phân biệt của ta của muội, muội thiếu gì ta đều cho muội."
Tư Yên hoảng hốt, ánh mắt trầm xuống, lẩm bẩm: "Đúng vậy, tỷ tỷ đối xử với muội rất tốt."
"Nhưng muội lại đối xử với ta như vậy sao?" Từ Tư Uyển lạnh giọng.
"Là muội có lỗi với tỷ tỷ, nhưng bản thân muội có cũng có khúc mắc.
Tỷ tỷ, tỷ lớn lên trong chúng tinh phủng nguyệt, muội có biết trưởng thành trong sự coi khinh sẽ có cảm nhận thế nào không.
Cho nên muội nghĩ...! Muội muốn thẳng tỷ tỷ một lần, muội phải sinh hài tử cho bệ hạ trước tỷ tỷ, một hài tử có huyết mạch của từ gia.
Hài tử đó là long tử phượng tôn, cha mẹ sẽ vui cho muội, muội chỉ muốn bọn họ khen muội một lần, chỉ một lần thôi!"
Câu cuối cùng thể hiện rõ nỗi oán hận.
Từ Tư Uyển dần hiểu chấp niệm trong lòng nàng ấy.
Không thể nói rõ tâm trạng mình lúc này, nàng im lặng rất lâu, mới nói: "Nhưng muội hạ thuốc ta..."
"Thuốc đó sẽ không hại đến thân mình tỷ tỷ." Từ Tư Yên cúi đầu, "Không phải muội biện hộ cho chính mình, nhưng muội chưa bao giờ nghĩ tới chuyện hại tỷ tỷ.
Muội chỉ muốn được nổi bật một lần, để cha mẹ nhìn muội nhiều một chút, cho dù sau này tỷ con cháu mãn đường muội cũng sẽ vui cho tỷ tỷ."
Từ Tư Uyển nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chọn tin lời giải thích này.
Nàng hít sâu một hơi, không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi: "Vậy chuyện nhận nuôi hài tử thì sao?"
Tư Yên giật mình.
"Nơi phụ thân từng đi qua, nốt ruồi đỏ trên người ta chẳng lẽ không phải do muội mật báo với hoàng hậu?"
Tư Yên thừa nhận: "Đúng là muội nói cho hoàng hậu biết."
Từ Tư Uyển cười khinh: "Còn dám nói muội chưa từng muốn hại ta?"
Tư Yên rơi vào trầm mặc.
Từ Tư Uyển mệt mỏi lắc đầu: "Ta không cần muội nhiều lời, nhưng ít nhất cũng nên dám làm dám chịu.
Sự việc đã tới nước này, dù muội thật sự muốn hại ta thì mọi chuyện cũng đều qua rồi, có gì mà không dám nhận hả?"
Tư Yên đột nhiên hỏi: "Tỷ biết di nương của muội chết thế nào không?"
Tư Uyển ngẩn ra: "Năm đó vì tổ chức sinh thần cho ta, cha mẹ dẫn chúng ta đến Giang Nam chơi, di nương của muội phát bệnh cấp tính, đến lúc chúng ta hồi kinh bà ấy đã qua đời."
"Chuyện muội nghe nói cũng thế." Tư Yên cười nhạo, "Nhưng sau này nhũ mẫu kể với muội thật ra không phải bệnh cấp tính gì cả.
Trước khi chúng ra rời kinh, di nương đã bệnh nặng, chỉ là cha mẹ chỉ một lòng muốn tổ chức sinh thần cho tỷ nên gạt muội, không cho muội đi gặp bà ấy.
Cho nên di nương của muội cứ ra đi hiu quạnh lẻ loi như vậy, người làm nữ nhi như muội thậm chí còn không được gặp bà ấy lần cuối."
Từ Tư Uyển cứng họng.
Tư Yên nói tiếp: "Lúc biết chuyện muội rất đau khổ, đau khổ đến chết đi sau lại, rồi đột nhiên muốn nhớ có lần cha coi khinh muội, di nương dỗ dành kể chuyện cho muội nghe, nói thật ra tỷ tỷ không phải con ruột, cho nên cha mẹ mới thương tỷ tỷ hơn."
Từ Tư Uyển kinh ngạc: "Là di nương nói với muội?"
"Đúng vậy." Nhớ lại thân mẫu, Tư Yên ngơ ngẩn cười, "Khi đó bà ấy kể rất nhiều với muội, nói khi cha ở bên ngoài trên đường hồi kinh mua một nữ hài bệnh sắp chết thế nào.
Thật ra...!Đến giờ muội vẫn không biết lời bà ấy nói có phải thật không, chẳng qua ngay thời điểm thấy hoàng hậu cũng muốn lật đổ đổ tỷ tỷ, muội cũng muốn giúp đỡ một chút."
"Giúp đỡ một chút?" Ánh mắt Từ Tư Uyển trở nên nghiêm nghị, "Nếu là sự thật, muội sẽ hại toàn bộ Từ gia."
"Không đâu." Từ Tư Yên lắc đầu, "Tỷ tỷ quan tâm quá sẽ bị loạn, nhưng muội nghĩ bệ hạ yêu thích tỷ tỷ không phải vì xuất thân, mà cha...!Ông ấy làm quan nhiều năm, rất cẩn trọng, hơn nữa nếu đó là sự thật, bệ hạ cũng sẽ không trách tội cha, chỉ khiển trách vài câu mà thôi.
Nếu thăm dò thật hư, cha cũng chỉ làm việc thiện, chỗ không ổn duy nhất chính là không nói rõ tỷ tỷ là nghĩa nữ chứ không phải đích nữ khi tổng tuyển cử."
Từ Tư Uyển im lặng.
Tư Yên nói tiếp: "Muội nghĩ khiến cha khó xử một lần coi như để xả giận vì không được gặp di nương lần cuối.
Tỷ tỷ, tỷ có cảm thấy muội quá đáng không?"
Từ Tư Uyển sững sờ trước câu hỏi.
Nàng đương nhiên biết cha mẹ mà Tư Yên nhắc đến là cha mẹ ở Từ gia, nhưng lời này cũng có thể áp dụng với Tần gia - nếu là nàng, nàng nhất định sẽ muốn lấy mạng hoàng đế.
Mà Tư Yên suýt thì gây họa, bởi vì nàng ấy không biết thân phận thật sự của nàng, không biết nếu tiếp tục điều tra chuyện này, cha sẽ phạm tội khi quân lớn cỡ nào.
Có câu người không biết không có tội.
Nếu đánh giá sai lầm của Tư Yên từ những việc nàng ấy biết thì sai lầm có lẽ không lớn như vậy.
Từ Tư Uyển trầm ngâm rất lâu, nỗi lòng càng phức tạp.
Thật lâu sau, nàng vẫn không biết tương lai nên đối đãi với muội muội này thế nào, nhưng trong chớp mắt đó, nàng bỗng tỉnh ngộ.
Tất cả hiểu lầm này, tất cả mối nguy trùng trùng này đều bắt nguồn từ việc Tần gia bị diệt vong.
Nếu Tần gia còn, cha đương nhiên không cần cố sức bảo vệ nàng, Tư Yên cũng không có người tỷ tỷ này, cũng không có những nguy nan suýt khiến Từ gia diệt môn.
Tính ra so với hận Tư Yên, không bằng ghi thêm món nợ với hoàng đế.
Tất cả bất hạnh trong cuộc đời nàng đều do hắn mà ra.
Từ Tư Uyển suy tư, im lặng không nói.
Trong điện an tĩnh quá dài, Tư Yên không khỏi bất an, mấy lần nhìn Từ Tư Uyển, thấy nàng không nói lời nào, liền hỏi: "Bây giờ tỷ tỷ biết cả rồi, tỷ tỷ muốn xử lý muội thế nào? Thật ra dù tỷ tỷ muốn lấy mạng muội, muội cũng không trách tỷ tỷ.
Trong cung vốn không có tỷ muội tình thâm, nếu tỷ tỷ hận muội thì không cần..."
"Ta không hận muội." Từ Tư Uyển quả quyết nói.
Tư Yên dừng lại.
"Muội thích bệ hạ không?"
Tư Yên cứng đờ, bật cười hỏi lại: "Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ thích bệ hạ?"
Từ Tư Uyển không ngờ nàng ấy sẽ hỏi như vậy, không khỏi xấu hổ.
Nàng diễn kịch quá xuất sắc, nàng tưởng ít nhất phi tần hậu cung đều sẽ cho rằng bọn họ lưỡng tình tương duyệt.
Nhưng xem ra, tỷ muội các nàng biết nhau quá rõ, Tư Yên đã nhìn ra tất cả.
Vì thế nàng chỉ đành dời mắt đi, không cho nàng hỏi nữa.
Tư Yên thấy thế nụ cười càng sâu: "Tỷ tỷ được sủng ái đến vậy còn không thích, cần gì tới hỏi muội?"
"Nếu đã không thích, ta đây nói thẳng." Từ Tư Uyển trầm giọng, "Tương lai muội không gặp bệ hạ, chúng ta vẫn có thể làm tỷ muội."
Tư Yên ngẩn người, nói ngay: "Việc này có gì khó, muội chỉ sợ không thực hiện được lời hứa với tỷ tỷ."
"Ta hiểu ý muội." Từ Tư Uyển gật đầu, "Gần đây tâm tư của bệ hạ đều đặt trên người ta, sẽ không gặp muội.
Qua một thời gian nữa ta sẽ tìm cớ để muội mang tóc tu hành trong cung, muội thấy được không?"
"Đều nghe tỷ tỷ." Tư Yên trả lời không chút do dự, dừng một chút, nàng lại nói, "Muội còn một chuyện muốn xin tỷ tỷ."
"Nói đi."
"Chính là những phân tranh này." Tư Yên cắn răng, "Tỷ tỷ đừng nói với cha mẹ được không?"
Nghe Tư Yên cầu xin, Từ Tư Uyển bỗng cảm thấy nàng ấy vô cùng đáng thương.
Mười mấy năm qua, nàng ấy quá để tâm ánh nhìn của cha mẹ.
Cho dù khiêu khích phân tranh cung đình, điều này ấy để ý cuối cùng chỉ là cha mẹ sẽ nhìn thế nào.
Mà Từ Tư Uyển gây sóng gió trong cung sớm đã mặc kệ suy nghĩ của cha mẹ.
Quả thật những chuyện đó nàng chưa từng nói với cha mẹ, nhưng cũng chính vì không cần phải nói, mà bản thân cũng chưa từng có ý định cố ý giấu giếm cái gì.
Cho nên nàng lập tức gật đầu: "Muội yên tâm."
"Đa tạ tỷ tỷ." Tư Yên khẩn thiết cảm tạ.
"Vậy ta về đây." Tư Uyển đứng dậy.
Ban đầu Tư Yên không nói gì, đến khi Tư Uyển gần đến cửa nàng bỗng nhớ tới chuyện gì đó, đứng bật dậy, gọi: "Tỷ tỷ."
Từ Tư Uyển quay đầu.
Từ Tư Yên ngơ ngẩn nhìn nàng: "Tỷ tỷ biết chuyện a giao từ khi nào?"
"Lúc mới vào lãnh cung."
"Lúc mới vào lãnh cung, vậy...!Vậy..." Từ Tư Yên lảo đảo bước tới, căng thẳng nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển, thở dốc, "Niệm Niệm...!Niệm Niệm có phải..."
"Không phải." Từ Tư Uyển lạnh giọng.
Từ Tư Yên dừng bước, đáy lòng nàng vẫn mang một tia hy vọng, cứ nhìn Từ Tư Uyển không chịu buông tha chút cảm xúc nào trên mặt nàng ấy.
Từ Tư Uyển cũng rất bình tĩnh, nói: "Nó là nữ nhi của ta.
Ta biết muội đau lòng khi mất con, nhưng hài tử của muội là hoàng tử, ta không có bản lĩnh biến nó thành công chúa."
Theo lời nàng nói, tia hy vọng cuối cùng của Tư Yên cũng tan biến.
Tư Yên bật khóc, lắc đầu: "Nhưng Niệm Niệm và muội...!Trông rất giống nhau."
"Lời di nương của muội nói chỉ để dỗ muội thôi." Sắc mặt Từ Tư Uyển không hề thay đổi, "Chúng ta là tỷ muội cùng cha khác mẹ, cháu gái giống dì hết sức bình thường."
Tư Yên gật đầu, nỉ non: "Thật ra bản thân muội biết."
Từ Tư Uyển nói đúng, hài tử của nàng là hoàng tử, không thể nào biến thành công chúa.
"Muội nghỉ ngơi đi." Từ Tư Uyển không nhiều lời nữa, xoay người rời đi.
Đường Du và Hoa Thần tiếp đón, nàng không dừng lại, trực tiếp rời khỏi Phồn Cẩm Cung.
Những lời nàng nói trong điện khi nãy Đường Du và Hoa Thần ở bên ngoài đều nghe thấy.
Trầm mặc đi một đoạn, Hoa Thần thở dài, nói nhỏ: "Tứ tiểu thư đột nhiên hỏi chuyện của công chúa, nô tỳ còn tưởng nương nương sẽ thừa nhận."
Từ Tư Uyển lắc đầu: "Chuyện trước đây ta không trách muội ấy.
Nhưng không trách không có nghĩa là tín nhiệm.
Muội ấy có lỗi với ta trước thì đừng mong thẳng thắn mọi chuyện."
"Nương nương nói đúng." Hoa Thần gật đầu, thấy Từ Tư Uyển không vui nên không tiếp tục vấn đề này nữa, đổi sang chuyện làm nàng cao hứng, "Đúng rồi, trước khi tới Phồn Hoa người của Cung Thượng Công Cục có đến truyền lời, nói nội thất gỗ mấy ngày trước nương nương cần bọn họ đã chuẩn bị xong, nương nương có muốn xem không?"
"Được, vậy