Hoàng đế nghe vậy trầm ngâm rất lâu, không trực tiếp sai người đi truyền chỉ chuẩn tấu cho hoàng trưởng tử.
Nhưng ba ngày sau, ý chỉ vẫn truyền xuống, lệnh hoàng trưởng tử dẫn dắt mười vạn thiết kỵ ra trận nghênh địch.
Mười vạn thiết kỵ này có lẽ là số tinh nhuệ cuối cùng của Đại Ngụy.
Nghe tin, hoàng hậu lại ngất xỉu, qua năm ngày vẫn chưa tỉnh.
Vì vậy oàng trưởng tử vốn nên chuẩn bị xuất kinh vào cung ngày ngày canh giữ trước giường bệnh, không cho phép Từ Tư Uyển tới gần nửa bước.
Từ Tư Uyển vốn không để bụng việc này, hoàng trưởng tử không cho nàng tới gần, nàng liền nhàn nhã ngồi ở trà tháp thưởng thức sắc mặt hoàng hậu.
Cẩn thận nghĩ lại, nàng chưa từng hận nữ nhân hậu cung nào như vậy.
Kẻ chết trong tay nàng tuy không ít nhưng người nàng hận từ đầu đến cuối cùng chỉ có hoàng đế.
Sở dĩ giết các nàng, thứ nhất là hậu cung không có ai tốt bụng mà sống yên, thứ hai là vì con đường báo thù quá dài, nếu không tìm chút cơ hội để phát tiết, chỉ sợ sớm đã điên rồi.
Nhưng với hoàng hậu, nàng thật sự hận thấu xương.
Nàng mặc kệ việc hoàng hậu năm đó kéo Từ gia xuống nước có phải đã biết thân phận của nàng không nhưng từ khoảnh khắc đó, nàng đã không cho phép hoàng hậu sống yên, bây giờ thêm chuyện của Đường Du, nàng không có thời khắc nào không nhớ tới gã.
Mỗi lần nhớ tới gã, nàng lại muốn hoàng hậu thêm thống khổ.
Năm ngày sau, hoàng hậu cuối cùng cũng tỉnh, các thái y hói rằng đây là hồi quang phản chiếu (*), các cung nhân vội đi thông báo cho phi tần lục cung, đồng thời đến Tử Thần Điện bẩm báo.
(*) Hồi quang phản chiếu (迴光返照): vốn để chỉ hiện tượng ánh sáng phản xạ lúc mặt trời sắp lặn khiến bầu trời trở nên sáng hơn trong thời gian ngắn rồi nhanh chóng tối đi, từ hiện tượng này người ta sử dụng cụm từ để ẩn dụ cho việc một người đột nhiên trở nên minh mẫn, khoẻ mạnh trong một khoảng thời gian ngắn trước lúc qua đời
Chỉ qua nửa khắc, phi tần lục cung đều tới đủ, tất cả quỳ gối ở bên ngoài giả khóc, các hoàng tử công chúa cũng khóc theo.
Từ Tư Uyển ra ngoài, Khác quý phi quỳ gối bên ngoài liếc nhìn nàng, Oánh phi trực tiếp đứng dậy, mặt còn treo hai giọt nước mắt đi tới cạnh nàng, thấp giọng hỏi: "Còn sống không?"
"Đang thoi thóp." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Muội thấy tỷ tỷ đã lâu không gặp bệ hạ, lát nữa bệ hạ tới, tỷ tỷ giúp muội tiếp đãi đi."
Sắc mặt Oánh phi lập tức thay đổi: "Không được!" Nàng chu mỏ oán giận, "Ý tốt của muội ta nhân, nhưng tính tình bệ hạ bây giờ...!Thà không gặp thì hơn, ví dụ của Lệ tài tử và Tôn thải nữ còn chưa đủ sao?"
Từ Tư Uyển ngẩn ra, lúc này mới để ý gần đây trong cung đều nói hoàng đế ngày càng hỉ nộ vô thường.
Tháng trước khi hầu giá không biết Lệ tài tử lỡ lời nói gì, bị tống vào lãnh cung.
Tôn thải nữ thảm hơn, bị kéo ra ngoài đánh chết ngay tại chỗ.
Nàng nghĩ đi nghĩ lại mới nhận ra mình hiểu lầm.
Với bản lĩnh của Oánh phi, nắm được thánh sủng là chuyện dễ như trở bàn tay, hiện tại lâu ngày không gặp chỉ có thể do chính nàng ấy lười biếng.
Từ Tư Uyển liền sửa lời: "Vậy tỷ tỷ qua trắc điện tránh mặt đi, nếu có người hỏi tới muội..." Nàng đảo mắt, gọi Niệm Quân tới, "Niệm Niệm còn chưa, lại chưa từng trải qua trường hợp này, khó tránh sợ hãi, muội nhờ tỷ tỷ chăm sóc nó."
"Vậy được." Oánh phi rất vừa lòng, nắm tay Niệm Quân rời đi.
Từ Tư Uyển ở ngoài điện chờ cung mọi người, chờ thêm nửa khắc, hoàng đế cuối cùng cũng tới.
Hoàng đế vừa đến gần, mọi người càng khóc nghiêm túc.
Từ Tư Uyển không cần phải diễn, cúi đầu bước lên hành lễ, sau đó nắm tay hắn vào tẩm điện.
Tới cửa tẩm điện, đúng lúc gặp hoàng trưởng tử ra nghênh giá.
Nhìn thái độ của Từ Tư Uyển, ánh mắt hoàng trưởng tử trầm xuống, lại không tiện chỉ trích phụ thân, chỉ có thể nói: "Phụ hoàng, tinh thần của mẫu hậu khá hơn rồi."
Hoàng đế ừ một tiếng, vào trong.
Hắn còn chưa tới mép giường, hoàng hậu đã giãy giụa vươn cánh tay khô gầy, hoảng loạn nói: "Bệ hạ, bệ hạ...!Sa trường hung hiểm, Nguyên Giác không thể xuất chinh!"
Hoàng đế nhíu mày, không bộc lộ quá nhiều cảm xúc, bình thản ngồi và mép giường.
Từ Tư Uyển cười nói: "Đúng là con người trước khi chết thường nói lời thật lòng, đã tới bước này rồi, nương nương mới lo cho an nguy của hoàng trưởng tử sao?"
Ngụ ý là ám chỉ mấy ngày trước hoàng hậu còn diễu võ dương oai việc hoàng trưởng tử muốn xuất chinh, chưa hề lo lắng.
Hoàng hậu đương nhiên nghe hiểu, có điều nàng ta đã không còn sức lực so đo, chỉ biết giữ chặt ống tay áo của hoàng đế, nài nỉ: "Bệ hạ, thần thiếp chỉ có một nhi tử này..."
Trái lại là hoàng trưởng tử thay đổi sắc mặt, nhìn chằm chằm Từ Tư Uyển, trầm giọng: "Quý phi nói gì đó hả?"
Từ Tư Uyển không hề sợ, cười nhìn lại hắn, nói năng càng không khách khí: "Hoàng hậu mưu tính cái gì bổn cung biết, bệ hạ cũng biết, người làm nhi tử như điện hạ chỉ sợ cũng rõ ràng, ngươi ở đây định hù ai thế?"
"Ngươi..." Hoàng hậu tức giận.
Hoàng đế trầm giọng: "Câm mồm!"
Hoàng hậu càng dùng sức nắm chặt tay áo hoàng đế, đau khổ cầu xin: "Bệ hạ, trước đây là thần thiếp không tốt, bệ hạ muốn trách thì trách thần thiếp đi! Nhưng Nguyên Giác...!Nguyên Giác..." Nàng ta ho khan không ngừng, "Nguyên Giác mới mười chín tuổi, nó..."
"Hoàng hậu nên biết chuyện xuất chinh do chính Nguyên Giác thỉnh chỉ." Hoàng đế lãnh đạm nhìn nàng ta, trong mắt chỉ có nghi ngờ, không hề có chút tình cảm.
Từ Tư Uyển chậm rãi nhắc nhở: "Bệ hạ còn hứa với thần thiếp một chuyện, quân vô hí ngôn, bệ hạ đừng quên đấy."
Hoàng hậu vẫn khăng khăng nói tiếp: "Nó là trưởng tử của bệ hạ, chẳng lẽ bệ hạ không màng tình phụ tử sao?"
Từ Tư Uyển không muốn nghe nàng ta nhiều lời nữa, khẽ cười, trực tiếp ngắt lời: "Hoàng hậu nương nương còn nhớ Đường Du không? Gã chết rất thê thảm.
Thần thiếp khuyên nương nương lúc này nên tiết kiệm sức lực, miễn cho trên đường xuống hoàng tuyền gặp gã, nương nương không còn sức lực đánh trả."
"Thiến quý phi!" Hoàng trưởng tử không nhịn được nữa, bước lên một bước, tay nắm chặt thành quyền, "Mẫu hậu còn ở nhân thế, dù Thiến quý phi được sủng ái thì chớ quên thân phận của mình!"
Từ Tư Uyển ngước mắt nhìn lại: "Ngươi nên biết những việc này mẫu hậu ngươi là kẻ đuối lý, sao lại nói thành bị bổn cung bắt nạt vậy?" Nói tới đây nàng nhìn về phía bất an, gằn từng chữ, "Bệ hạ trầm mặc như vậy có phải hứa hẹn trước đây chỉ dùng để gạt thần thiếp không? Thần thiếp nhẫn nhịn đến ngày hôm nay lại đổi thành...!Đến lượt nhi tử của nàng ta ở đây nhắc nhở thần thiếp ghi nhớ thân phận sao?"
"Sao trẫm lại lừa nàng." Hoàng đế nín thở, hít sâu một hơi nhưng đã đưa ra quyết định, liếc nhìn Vương Kính Trung.
Hoàng hậu phát hiện có chỗ không ổn, bỗng luống cuống: "Bệ hạ..."
Vương Kính Trung tới gần.
Hoàng đế lạnh giọng nói: "Truyền chỉ xuống, lập Thiến quý phi Từ thị làm hậu, lệnh Lễ Bộ chọn ngày tốt làm sách lễ.
Gia phong Ninh Phúc công chúa thành trưởng công chúa."
Từng câu từng chữ hết sức khí phách.
Từ Tư Uyển sớm đã đoán được tất cả, chỉ kinh hỉ về phong vị trưởng công chúa kia.
Tuy "công chúa" và "trưởng công chúa" đều là tước vị, hoàng đế thích sách phong thế nào thì sách phong thế đó.
Nhưng theo quy củ, trưởng công chúa thường được phong cho tỷ muội của hoàng đế.
Có đạo thánh chỉ này, thân phận của mẫu nữ họ sẽ càng tôn quý.
Hoàng hậu ngây ra một chỗ: "Bệ hạ?"
Từ Tư Uyển lẳng lặng nhìn nàng ta, nghiên cứu sự thống khổ trong ánh mắt ấy.
Nàng ta đương nhiên phải đau khổ rồi, tình cảm phu thê hơn hai mươi năm lại đổi lấy việc bản thân chưa qua đời đã có sủng phi thay thế vị trí của mình.
Tại khoảnh khắc cuối sinh mệnh, nàng ta có thân phận gì? Là hoàng hậu hay phế hậu? Hay là trong mắt của phu quân nàng ta, nàng ta sớm đã chết?
Hoàng trưởng tử cũng kinh ngạc: "Phụ hoàng, ngài..." Hắn hoảng hốt một giây, phút chốc trở nên giận không thể át, chỉ vào hoàng hậu, cuồng loạn cãi cọ, "Mẫu hậu còn sống!"
"Mẫu hậu con và trẫm nội bộ lục đục, trẫm nhẫn nhịn tới ngày hôm nay đã là cho nàng ta thể diện rồi!" Hoàng đế lạnh giọng.
Hoàng trưởng tử phản bác: "Mẫu hậu thống lĩnh lục cung nhiều năm có công rất lớn, phụ hoàng đừng vội vì Thiến quý phi..."
Ngay lúc này đột nhiên có một tiếng kêu rên, hoàng hậu lại nôn ra máu.
Hoàng trưởng tử sợ hãi ngậm miệng, vội chạy tới đỡ nàng ta: "Mẫu hậu!"
Hơi thở của hoàng hậu trở nên dồn dập, hai mắt mở to nhìn chằm chằm hoàng đế, sau đó dời sang nhìn Từ Tư Uyển.
Kế tiếp, nàng ta ngã xuống giường, lồng ngực phập phồng không ngừng, hơi thở ngày càng yếu, nhưng đôi mắt vàng ố do ốm đau tra trấn vẫn nhìn Từ Tư Uyển như muốn ghi nhớ gương mặt này, để đến âm tào địa phủ đòi mạng nàng.
Từ Tư Uyển mỉm cười yêu diễm, nhìn lại không chút sợ hãi.
Chuyện oan hồn lấy mạng với nàng mà nói có gì đáng sợ? Toàn bộ Tần gia của nàng đều là oan hồn, Đường Du cũng vậy, nếu hoàng hậu sau khi chết vẫn không chịu an phận thủ thường thì sẽ càng có nhiều người không để yên cho nàng ta.
Không bao lâu sau, cơ thể hoàng hậu run rẩy, không phải là do yếu đi hay buồn bực, mà là dáng vẻ run rẩy trước khi lâm chung.
Hơi thở của nàng ta cũng trở nên hỗn loạn, hai mắt trừng lớn, điều duy nhất không đổi chính là vẫn nhìn Từ Tư Uyển chằm chằm.
Lại thêm một lát, hơi thở của nàng ta dần trở nên chậm đi.
Từ Tư Uyển hít thở ba nhịp, nàng ta mới hít thở một nhịp, mỗi lần hít thở đều phải dùng tất cả sức lực.
"Mẫu hậu...!Mẫu hậu..." Hoàng trưởng tử luống cuống gọi nàng ta.
Hai mắt nàng ta tan rã, cơ mắt lỏng dần.
Cuối cùng, nàng ta không còn tiếng hít thở nữa.
Tất cả cung nhân lập tức quỳ xuống, khắp nơi vang lên tiếng khụt khịt, hoàng trưởng tử tê tâm phế liệt gọi: "Mẫu hậu..."
Một tiếng kêu này khiến tiếng khóc của các phi tần bên ngoài càng vang dội.
Hoàng đế liếc nhìn hoàng trưởng tử, sắc mặt vẫn lạnh nhạt: "Nghe đây, sau khi mẫu hậu con qua đời trẫm mới hạ chỉ lập hậu.
Con là nhi tử của trẫm, cần biết phân biệt nặng nhẹ."
Dứt lời, hắn liền ôm Từ Tư Uyển rời đi.
Hoàng trưởng tử mơ màng quay đầu, ngơ ngẩn một lúc, bỗng đứng dậy, lảo đảo xông tới cản đường bọn họ.
"Từ khi nào phụ hoàng trở nên như thế nào vậy?" Hai mắt hắn đỏ ngầu, "Phụ hoàng thiên sủng thiếp thất, để mặc Thiến quý phi mê hoặc! Nếu đã dám làm...!Ngài còn không dám nhận sao!"
Còn chưa hết câu, một tiếng giòn vang vang khắp tẩm điện.
Hoàng trưởng tử sững sờ nghe hoàng đế trách mắng: "Vẫn chưa đến phiên ngươi tới giáo huấn trẫm! Còn nữa..." Hoàng đế chỉ Từ Tư Uyển, "Ý chỉ lập hậu đã truyền xuống, ngươi phải gọi nàng một tiếng mẫu hậu! Lời nói vô lễ khi nãy trẫm không muốn nghe lần thứ hai!"
"Phụ hoàng..."
Hoàng trưởng tử còn muốn cãi cọ, hoàng đế đã ôm Từ Tư Uyển bỏ đi.
Từ Tư Uyển thuận theo nằm trong lòng hắn, cúi đầu nghiền ngẫm cuộc đối thoại của phụ tử họ.
Nàng nghe ra hắn vẫn còn tình cảm với hoàng trưởng tử, có điều nhìn từ thân phận của hoàng trưởng tử, hắn đã cho hoàng trưởng tử nếm đủ khổ sở.
Phụ tử phản bội nhau đã là cái kết, dù hoàng trưởng tử có chết trận sa trường hay không, nàng đều thấy thống khoái.
Buổi tối hôm đó, Trường Thu Cung bận rộn làm lễ tang cho hoàng hậu, tốt xấu gì hoàng đế cũng không thể đến Sương Hoa Cung tại thời điểm này.
Từ Tư Uyển uống trà cùng Oánh phi, nghe cung nhân nói hoàng trưởng tử và Nhị công chúa cãi nhau.
"Sao lại thế?" Oánh phi hỏi.
Cung nhân nhất thời cũng không biết nguyên cớ.
Đến hôm sau, Khác quý phi đến Sương Hoa Cung thương thảo tang nghi của hoàng hậu, Từ Tư Uyển nhớ tới việc này liền hỏi.
Khác quý phi thở dài, không muốn nhiều lời, lệnh cung nhân: "Đi mời Nhị công chúa tới đây."
Giai Duyệt vốn đi cùng nàng, nàng vào điện nghị sự, Giai Duyệt đi