Tần Uyển hít sâu một hơi: "Tiền thưởng này do ta mất công chuẩn bị tỉ mỉ, đương nhiên phải kiểm tra cho rõ mới được." Dứt lời, nàng nhìn ba tỷ muội Từ gia, áy náy nói, "Đố đèn nhiều câu, hỏi hết có hơi phiền phức.
Mọi người nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài là được."
Sau đó nàng phân phó Hoa Thần và Nguyệt Tịch: "Các ngươi ở đây phụng dưỡng, trà và điểm tâm đều không được thiếu, ta đi một lát sẽ quay lại."
Hoa Thần và Nguyệt Tịch theo lời ở lại.
Đây là Tần phủ, các nàng vốn không cần phải lo Tần Uyển xảy ra chuyện.
Tần Uyển cứ dễ dàng đuổi mọi người đi như vậy, cất bước đi về phía trước.
Đường Du lùi nửa bước nhường đường.
Hai người lần lượt rời khỏi phòng khách, đi xuyên qua một hành lang dài đến trúc viên.
Cảnh trí trúc viên thanh u, vào mùa đông cũng một màu xanh biếc.
Có điều nơi này khá nhỏ, hôm nay không bố trí gì, các khách khứa cũng không có lòng qua đây, tiện cho họ nói chuyện.
Cả quãng đường Tần Uyển đều trầm mặc, tim đập loạn nhịp.
Vào trúc viên, nàng mới dừng lại, xoay người nhìn Đường Du.
Hắn run rẩy gọi: "Tư Uyển?"
Hai chữ này vẫn để lộ sự không tin, hắn thật sự sợ nhận lầm người.
Nàng đưa hộp gấm đựng cửu liên hoàn cho hắn: "Đừng chơi vào ban đêm."
Đường Du duỗi tay nhận lấy.
Nàng hít sâu một hơi, lại xoay người đi về phía trước.
Giữa rừng trúc có mấy tảng đá giả để cung nhân ngồi.
Nàng tùy tiện ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, hắn bật cười, cũng ngồi xuống.
Giữa hai người chỉ cách nhau nửa cánh tay, bọn họ im lặng một lúc, hắn hỏi: "Sau này nàng báo thù thành công không?"
"Có." Tần Uyển gật đầu, "Ta đã hủy hoại Đại Ngụy."
"Cái gì?" Đường Du giật mình nhìn nàng.
Nàng khẽ cười nhìn qua, nghiêng đầu hỏi: "Sao hả? Rất bất ngờ à? Có vài chuyện quạt gió thêm củi là ngươi giúp ta làm đấy."
Đường Du ngây ngốc.
Hắn nhớ lại những chuyện xa xưa, nhớ lại suy đoán mình từng có, chẳng qua đều bị nàng phủ nhận.
Hắn trầm tư một hồi, lại hỏi: "Là Vệ Xuyên sao?"
"Ừ." Nàng lại gật đầu.
"Vậy sau đó?" Hắn hỏi ngay.
"Sau đó ngài ấy đăng cơ, sửa quốc hiệu thành Thịnh." Nàng mỉm cười, "Ngài ấy ấy muốn phong ta làm hoàng hậu, ta không chịu, ngài ấy không ép ta.
Ta ra ngoài du sơn ngoạn thủy rất lâu, tới đại mạc, qua Giang Nam, còn tới Nhược Mạc Nhĩ gặp hai tỷ muội Giai Dĩnh và Giai Duyệt.
Khi ấy Niệm Niệm đi với ta, nó rất vui."
Đường Du nghe vậy không khỏi vui mừng.
Nhưng rồi hắn đột nhiên căng thẳng nhìn nàng chằm chằm, tuy hỏi: "Hết rồi?"
"Ta du ngoạn ở bên ngoài khoảng ba năm, cuối cùng hồi kinh.
Khi đó Vệ Xuyên vẫn cô độc một mình, Tư Yên đã tái giá, mấy người Hoa Thần và Nguyệt Tịch đều đã gả đi.
Mấy ngày liên tiếp ta tới nhà họ thăm hỏi, đột nhiên rất hâm mộ họ, đột nhiên cũng muốn có một gia đình."
Đường Du càng nghe càng căng thẳng, cắn răng, nghe nàng nói tiếp.
"Thời gian ta ở Từ gia rất nhẹ nhàng.
Nhưng lúc đó ta cũng sợ, ta cứ nghĩ cha mẹ sớm muộn gì cũng rời khỏi ta, ta đây chỉ còn lại một mình.
Những việc đó thế mà khiến ta không ngủ được, sau đó đột nhiên có một ngày...! Không biết tại sao ta lại vào cung, hỏi Vệ Xuyên có còn muốn cưới ta hay không."
Ánh mắt Đường Du ảm đạm xuống, nhưng nhìn nụ cười của nàng, hắn che giấu cảm xúc của mình, bình thản hỏi: "Y đồng ý."
"Ngài ấy uống rất nhiều rượu, mừng đến mức một đêm không ngủ được.
Cuối năm đó, ta trở thành hoàng hậu của Đại Thịnh."
Nỗi lòng Đường Du trở nên phức tạp, hắn không dám truy hỏi những chuyện phía sau, nhưng Tần Uyển vẫn đắm chìm trong hồi ức, tiếp tục kể.
"Sau này...!Chúng ta cũng có một trai hai gái.
Nhưng có lẽ do quốc gia mới định, chuyện cần lao tâm quá nhiều, chưa đến năm mươi tuổi Vệ Xuyên đã qua đời, để lại mình ta làm thái hậu hơn ba mươi năm.
Nhi tử của chúng ta kế vị, nó hình như..." Nói tới đây nàng cười nhạo, "Nó hình như rất giống nhi tử nhà bình thường, quan điểm bất đồng với ta, lúc nào cũng tranh luận với trưởng bối.
Nhưng nó vẫn là đứa trẻ hiếu thuận, đối xử với hai muội muội đều rất tốt, với Niệm Niệm cũng vậy."
Đột nhiên Tần Uyển cảm thấy nửa đời sau của mình tuy làm thái hậu nhưng lại hết sức bình phàm.
Khi còn trẻ, nàng từng cho rằng thù diệt môn sẽ là chuyện lớn cả đời không thể tiêu tan.
Nhưng khi già đi, những hận thù đó cũng phai nhạt, ngay cả chuyện báo thù kinh tâm động phách cũng trở nên mô hồ.
Sau khi tất cả trần ai lạc định, cuộc đời của nàng an ổn đến bất ngờ.
Điều tiếc nuối duy nhất chính là Đường Du không còn nữa.
Cả đời nàng đều nhớ đến hắn, mãi đến lúc lâm chung nàng vẫn nghĩ nếu hắn còn sống thì tốt biết mấy.
Nhớ lại, đáy mắt Tần Uyển khẽ run lên, nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Hắn phát hiện ánh mắt của nàng, lần nữa mỉm cười, lại hỏi: "Vậy khi nào nàng trở về?"
"Đầu thai hả?" Tần Uyển bật cười, "Bốn tuổi.
Lúc ta tỉnh lại là ngay sinh thần bốn tuổi, cả Tần phủ đều đang chuẩn bị sinh thần cho ta, khiến ta ngây ngốc hồi lâu, phải mất một thời gian mới dám tin Tần gia thật sự không sao."
Đường Du không khỏi tò mò: "Sao Tần gia lại tránh được kiếp đó?"
"Tề Hiên không trở thành thái tử.
Thời điểm tiên đế định phế thái tử, tổ phụ ta đã toàn lực bảo vệ ngài ấy." Tần Uyển nói.
Đường Du cả kinh: "Vậy tân quân lúc này là..."
"Ngươi mới biết à?" Tần Uyển buồn cười nhìn hắn.
Hắn co cắp cam chịu, nhíu mày: "Sao thừa tướng đại nhân lại thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ ông ấy..."
"Ta cũng đoán thế, nhưng ta sẽ không hỏi, cả đời này đều sẽ không hỏi."
Đường Du gật đầu.
"Ta nhớ năm xưa tổ phụ ủng hộ Tề Hiên là vì cảm thấy tính tình Tề Triệt cương liệt, sẽ xảy ra tranh chấp với Nhược Mạc Nhĩ, không bằng để người như Tề Hiên làm hoàng đế.
Nhưng dã tâm của Nhược Mạc Nhĩ bừng bừng, dù Đại Ngụy không làm gì, bọn họ cũng sẽ gây chuyện, không bằng để