Lúm đồng tiền trên má nàng minh diễm động lòng người, Cẩm bảo lâm và nàng gần trong gang tấc, đáy mắt không che giấu sự nguy hiểm.
Từ Tư Uyển cười nhìn nàng ta, mắt thấy nàng ta sợ hãi rùng mình, nàng thầm cười, xoay người, dịu dàng gật đầu với Hoàng Hậu: "Thần thiếp tạ hoàng hậu nương nương tin tưởng, nhưng khi Cẩm bảo lâm và thần thiếp xảy ra chuyện, bên cạnh không có cung nhân.
Cho dù việc này thật sự do thần thiếp làm, Cung Chính Tư thẩm vấn cung nhân bên cạnh thần thiếp chỉ sợ cũng không hỏi được gì.
Theo thần thiếp thấy, chi bằng cám túc thần thiếp trước, nếu Cung Chính Tư tới hỏi chuyện, thần thiếp biết gì sẽ nói hết."
Hoàng Hậu vốn muốn bảo vệ nàng, thấy nàng như thế không khỏi nhíu mày.
Nhưng lời nàng nói có lý, Hoàng Hậu chỉ có thể đồng ý: "Vậy cứ làm theo lời uyển nghi đi, tạm thời không cần thẩm vấn cung nhân.
Cấm túc trên dưới Niêm Mai Các, đợi Cung Chính Tư điều tra rồi tính tiếp."
"Tạ nương nương." Từ Tư Uyển hành lễ, khi hành lễ đúng lúc thấy Ngọc phi không cam lòng, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng không nói gì cả.
"Thần thiếp cáo lui trước."
Hoàng Hậu dặn dò: "Các ngươi đưa uyển nghi về đi.
Kêu thái y bắt mạch cho uyển nghi, thời tiết đang lạnh, chớ cảm nhiễm phong hàn."
Từ Tư Uyển hòa thuận tạ ân rồi rời khỏi điện.
Chuyện lớn như vậy chỉ cần một lát đã truyền khắp hậu cung, có điều sự việc quan trọng, các phi tần nhỏ không tiện vào điện, đều chờ ở bên ngoài.
Mắt thấy nàng bước ra, mọi người đều nhìn nàng, Từ Tư Uyển mắt nhìn thẳng, không nói một câu.
"Tỷ tỷ!" Tư yên từ trong đám người chạy tới, tay run rẩy nắm lấy tay nàng, sắc mặt trắng bệch, "Sao lại thế này? Cẩm bảo lâm..."
"Không sao." Từ Tư Uyển nắm chặt tay nàng: "Không phải nước bẩn nào cũng có thể hất lên người ta, chúng ta về thôi."
"Vâng." Tư Yên gật đầu, cùng nàng rời đi.
Vì Hoàng Hậu đã phân phó, ngoài Trường Thu Cung đã chuẩn bị kiệu.
Tỷ muội hai người cùng vào kiệu, Từ Tư Uyển bỗng cảm thấy rất mệt, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Tư Yên vốn có rất nhiều thắc mắc, nhưng thấy nàng như vậy thì im lặng.
Về Niêm Mai Các, Tư Yên cũng không hỏi nhiều, chỉ cùng Hoa Thần đỡ nàng về phòng: "Nếu tỷ tỷ cần thì cứ gọi muội một tiếng, bất cứ lúc nào muội cũng có thể tới."
"Ừ." Từ Tư Uyển gật đầu, dỗ dành nàng ấy, "Muội không cần lo lắng, không sao, nên ăn cứ ăn, nên ngủ cứ ngủ, hiện giờ tất cả đều vẫn ổn, chúng ta không thể tự hù mình trước."
"Muội biết." Tư Yên miễn cưỡng cười, cáo lui.
Nàng ấy vừa đi, thái y liền đến.
Từ Tư Uyển nhận ra đây là Phùng thái y ngày thường chiếu cố Hoàng Hậu, nên để ông ta bắt mạch.
Hai ngón tay của thái y đặt trên cổ tay Từ Tư Uyển, tập trung một hồi mới chần chờ đặt câu hỏi: "Không biết nương tử có chỗ nào không khỏe không?"
Từ Tư Uyển nhàn nhạt trả lời: "Ngâm trong nước lâu, toàn thân đều lạnh, đầu như muốn nứt ra."
"Thần hiểu rồi." Phùng thái y gật đầu, lại hỏi, "Trừ vấn đề này, nương tử còn chỗ nào khác không ổn không? Không biết gần đây nguyệt sự của nương tử có bình thường không? Ẩm thực có khác thường không?"
"Nguyệt sự vẫn bình thường." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Còn về ẩm thực...!Gần đây ta đúng là thích ăn đồ chung, các cung nhân đều biết, nhưng chỉ thế mà thôi, không có gì không ổn."
Thái y im lặng một lúc lâu: "Nương tử bị lạnh, thần sẽ kê đơn thuốc đuổi hàn, nương tử cứ dùng theo phương thuốc là được."
"Làm phiền đại nhân." Từ Tư Uyển gật đầu, nháy mắt, Đường Du liền đưa Phùng thái y ra ngoài.
Nửa khắc sau, thái y kia rời khỏi Niêm Mai Các về Thái Y Viện bốc thuốc.
Đường Du đưa phương thuốc thái y kê cho Từ Tư Uyển xem, không khỏi lo lắng: "Hạ nô thật sự không hiểu, nương tử không muốn thừa nhận mình có thai, vậy tại sao lại thừa nhận gần đây mình thích ăn chua?"
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Việc này đã truyền khắp hoàng cung, không biết có bao nhiêu người nghe thấy, nếu ta thề thốt phủ nhận, ngược lại có vẻ giấu đầu lòi đuôi, không bằng thoải mái thừa nhận, để tự thái y phán đoán."
Đường Du nghĩ nghĩ, lại nói: "Hạ nô nhìn bộ dáng vừa rồi của Phùng thái y...!Hình như không bắt ra hỉ mạch."
"Ông ta đương nhiên bắt không ra.
Mạch tượng phức tạp, cũng không phải mọi chuyện đều tin vào mạch tượng, cho nên người hành y phải quan sát từ nhiều phía.
Hiện giờ ta bị cảm lạnh, trong mạch tượng e rằng chỉ còn sót lại dấu hiệu thụ hàn, ông ta muốn bắt ra hỉ mạch thì cũng phải chờ ta hết phong hàn mới được."
"Vậy đợi hết phong hàn, nương tử định làm thế nào?" Hoa Thần nhìn Từ Tư Uyển, "Thật ra nô tỳ cũng không hiểu tại sao hôm nay nương tử không chịu thừa nhận mình có thai? Nếu thừa nhận, cục diện này sẽ dễ dàng hóa giải."
"Ngươi cho rằng Cẩm bảo lâm đang giúp ta sao?" Từ Tư Uyển nhìn nàng ấy, khẽ cười, "Ta cũng suýt tin.
Nhưng nếu thừa nhận, chỉ sợ mới bước vào cục diện của họ."
Hoa Thần ngạc nhiên: "Sao có thể?"
"Ta tạm thời vẫn chưa dám chắc, chỉ suy đoán mà thôi.
Không sao, chờ ta khỏi phong hàn, thái y lại tới bắt mạch rồi tính.
Ngươi chuẩn bị nước ấm đi, ta muốn ngâm mình một lát."
"Vâng." Hoa Thần hành lễ lui xuống.
Thật ra khi Từ Tư Uyển xảy ra chuyện, Niêm Mai Các biết tin, đã chuẩn bị nước ấm.
Chỉ chốc lát, Từ Tư Uyển đã vào phòng tắm.
Nàng ngâm mình một hồi, cả người toát mồ hôi, hàn khí được xua tan khiến tinh thần nàng càng tỉnh táo.
Ván cờ làm nàng hoang mang nhiều ngày cuối cùng cũng rõ ràng, hiện giờ nàng chỉ cần biết được đáp án từ chỗ thái y là có thể thăm dò được bước cuối cùng của đối phương.
Sương mù tan đi làm Từ Tư Uyển thả lỏng, nàng hít sâu một hơi, vui sướng hưởng thụ dòng nước ấm.
Vui sướng nhiều, nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng còn sợ hãi.
Cục diện vừa rồi căng thẳng như vậy, tội danh mưu hại long tự không có phi tần nào không sợ.
Cẩm bảo lâm đột nhiên nói ra chuyện nàng có thai, trông có vẻ như muốn giúp nàng thoát tội, nếu chỉ cần nàng thả lỏng một chút, dưới tình thế cấp bách e rằng cũng sẽ cảm thấy bản thân bắt được cọng rơm cứu mạng, thừa nhận không chút do dự.
Nếu nàng đoán không sai, lúc đó thừa nhận, bản thân sẽ xong đời.
May mà nàng đủ phòng bị, ai cũng không tin, lập tức phủ nhận khiến họ rối loạn.
Chắc bọn họ cũng không ngờ trong hoàn cảnh như thế nàng sẽ vứt bỏ cơ hội mượn có thai thoát thân, thậm chí trở mặt không nhận.
Bởi vì trước khoảnh khắc đó, chính nàng cũng không ngờ đến.
Hiện giờ đến lượt họ khó khăn.
Nàng nhất thời tò mò, không biết khi thế cờ hỗn loạn, bọn họ sẽ đi bước tiếp theo thế nào.
Nghĩ tới trò hay kế tiếp, Từ Tư Uyển không khỏi muốn cười.
Nàng nhìn sương trắng mờ mịt khắp phòng, bỗng nghe bên ngoài nói: "Bệ hạ thánh an."
Từ Tư Uyển rùng mình, xoay người, nhưng trước cửa có bình phong, nàng không thấy gì cả.
Im lặng một lúc, nàng nghe hắn trầm giọng: "Lui xuống hết đi."
Thân ảnh cung nữ ngoài cửa sổ cúi đầu hành lễ, cáo lui.
Từ Tư Uyển lộ vẻ hoảng loạn thích hợp, cả người chìm xuống nước, lưng tựa vào bồn gỗ, căng thẳng nhìn chằm chằm bình phong.
Cửa mở, chút hàn khí đi vào, giây lát cửa phòng lại đóng, hắn từ sau bình phong bước ra.
"Bệ hạ..." Nàng hoảng loạn ở đó.
Nước trong bồn che đến trước ngực nàng, chỉ để lộ vai ngọc và xương quai xanh.
Hắn tới gần, hai tay chống lên bồn, cúi người nhìn nàng không chớp mắt.
"Chuyện này rốt cuộc là thế nào, nàng thẳng thắn nói với trẫm đi."
Từ Tư Uyển cười khổ: "Bệ hạ không tin thần thiếp sao?"
"Nếu không tin, trẫm đã không tới hỏi nàng." Hắn nhẹ giọng, "Trẫm chỉ sợ vừa rồi người nhiều, nàng có chuyên không tiện nói."
"Không có." Nàng lắc đầu, "Mọi việc thần thiếp đã nói, sau khi vào núi giả thần thiếp nghe tiếng Cẩm bảo lâm kêu và tiếng rơi xuống nước, lúc chạy tới thấy nàng ta đã rơi xuống hồ, bên cạnh lại không có cung nhân, cho nên đành phải nhảy xuống cứu."
Nàng vừa nói vừa chăm chú nhìn hắn.
Không thể không thừa nhận nàng có hơi bất ngờ, nàng không ngờ hắn sẽ tới hỏi, đáy lòng ít nhiều cũng rung động.
Tề Hiên hỏi: "Tại sao không gọi người?"
"Bệ hạ muốn nghe sự thật sao?"
Hắn nhướng mày, không nói.
Nàng khẽ cười: "Sự thật chính là thần thiếp cũng không ngốc, thần thiếp biết nếu khi thị vệ tới thấy nàng ta ở trong nước, mà thần thiếp ở trên bờ, chỉ sợ dù có nhảy xuống Hoàng Hà thần thiếp cũng không rửa sạch, không bằng không màng mọi giá mà cứu nàng ta."
Nghe nàng nói, mặt mày hắn thả lỏng, cũng cười: "Nàng đúng là thẳng thắn, không sợ trẫm nghe xong sẽ coi hành động nàng nhảy xuống nước cứu người là để che lấp hành hung sao?"
"Bệ hạ nghĩ thế nào là chuyện của bệ hạ." Nàng quật cường ngẩng đầu, "Vừa rồi thần thiếp đã nói, thần thiếp không thể khi quân, bệ hạ tưởng đó chỉ là lời nói thôi sao?"
Thái độ nàng chân thành bởi vì ngoại trừ câu "không thể khi quân", còn có lời giải thích cũng là thật.
Khi ấy nàng không biết Cẩm bảo lâm rốt cuộc có tính toán gì, nhảy xuống cứu người rửa sạch hiềm khích là phản ứng nhanh nhất trong tình thế cấp bách.
Đối diện một lúc, hắn đứng dậy, ngón tay tùy ý chơi đùa trong nước, mấy giọt nước bắn lên mặt nàng.
"Trẫm sẽ không cấm túc nàng, Cung Chính Tư cũng sẽ không tới hỏi chuyện, nàng cứ nghỉ ngơi đi."
Từ Tư Uyển ngẩn ra, định cãi lại: "Nhưng Cẩm bảo lâm..."
"Nàng ta mới nghĩ lại, nói không chừng không có ai đẩy mình cả.
Chỗ đó có băng mỏng, đường trơn, vốn dễ rơi xuống nước.
Nàng ta có thai, đáng lẽ không nên tới đó."
Từ Tư Uyển hoảng sợ cúi đầu.
"Huống hồ Ngọc phi cũng nói một người không vào miếu hai người không xem giếng.
Nàng ta nói nàng không ổn, trẫm thì lại muốn nói Cẩm bảo lâm đang có thai, vốn phải biết đạo lý không nên để bản thân gặp nguy hiểm, còn vô duyên vô cớ liên lụy người khác."
"Nàng ta cũng chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh nói chuyện với thần thiếp, bệ hạ đừng trách nàng ta." Từ Tư Uyển duy trì sự hiền huệ.
Hắn lại hỏi: "Rốt cuộc là chuyện gì mà phải tới nơi như vậy nói riêng?"
Nàng cứng đờ: "Thần thiếp cũng không biết.
Thần thiếp chỉ nghe cung nữ tới mời thần thiếp nói tâm trạng nàng ta không tốt, có lời muốn nói với thần thiếp, nên thần thiếp mơ đi."
"Vậy sao nàng ta đột nhiên bảo nàng có thai?"
Trong lòng Từ Tư Uyển nghĩ: Cuối cùng hắn cũng hỏi!
"Thần thiếp không biết." Nàng lắc đầu, "Có lẽ là...!Có lẽ là vì trước đây nàng ta cho thần thiếp hai phương thuốc hỗ trợ có thai, lại thấy thần thiếp được sủng ái, tưởng thần thiếp có, trong tình thế cấp bách mới bịa ra để giúp thần thiếp thoát tội."
"Phương thuốc hỗ trợ có thai?" Hắn nhíu mày, "Phương thuốc gì, cho trẫm xem."
"Ở