Cung yến trừ tịch tổ chức tại Hàm Nguyên Điện to rộng nhất, giờ Dậu bắt đầu, cho đến qua giờ Tý mới tan.
Ngoại trừ phi tần, rất nhiều tông thân mệnh quan cũng tới.
Hàm Nguyên Điện được xây dựng cũng là vì những yến hội như vậy, cung điện nằm ở phía bắc mặt hướng về phía nam, chia làm hai phần.
Trên chín bậc phía bắc có một chỗ ngồi rất lớn, ngoại trừ vị trí của thiên tử còn đặt rất nhiều ghế dành cho hậu phi tham dự.
Dưới chín bậc là đại điện, diện tích lớn đến mức có thể cho gần ngàn người cùng tham gia, trên dưới cách nhau tấm rèm châu, vừa tạo bầu không khí, vừa có thể tránh cho phi tần nhìn thấy nam nhân ngoại tộc.
Ngoài những điều này, Hàm Nguyên Điện còn có hai trắc điện, quan viên chức thấp hoặc dòng bên tông thân sẽ được sắp xếp ngồi đó.
Khi Từ Tư Uyển đến vẫn còn sớm, nàng bước lên chín bậc, phi tần vào vị trí không nhiều, ngoại trừ bản thân và Tư Yên thì chỉ có hai người quen là Oánh quý tần và Ngô sung hoa.
Ngô sung hoa không phải người thích náo nhiệt, chỉ gật đầu coi như chào hỏi.
Hai tiểu công chúa bên cạnh nàng ấy hớn hở chạy tới, nhảy nhót gọi "Uyển nghi nương tử".
Từ Tư Uyển mỉm cười, cùng bọn chúng đi gặp Oánh quý tần.
Oánh quý tần lại ăn nhỏ.
Có lẽ các cung nhân biết sở thích của nàng ấy, trên đĩa trái cây chuẩn bị cho nàng ấy không có trái cây gì khác, chỉ có nho tím, tất cả đều được ướp lạnh.
Thấy nàng tới, Oánh quý tần cười cười, lúc chào hỏi thấy dưới ống tay áo đỏ thẫm của nàng để lộ vòng ngọc trai mình mới tặng, nụ cười càng sâu hơn: "Da muội trắng, ta biết ngay muội mang cái này sẽ đẹp mà."
"Đa tạ tỷ tỷ ban thưởng." Từ Tư Uyển ngồi xuống bên cạnh.
Oánh quý tần bĩu môi: "Ta không thích chữ ban thưởng này.
Muội xinh đẹp, ta cũng không xấu, giữa những mỹ nhân như chúng ta nên trao đổi mấy thứ nho nhỏ, không thể nói là ban thưởng."
Trong lúc nói chuyện, Tư Yên ban đầu vào chỗ của mình cũng tới, nàng ấy mang theo đĩa nho, thoải mái thêm vào đĩa của Oánh quý tần rồi ngồi xuống bên cạnh Từ Tư Uyển.
"Đa tạ." Oánh quý tần vừa nói vừa cầm nho, vừa ăn vừa nhìn đông nhìn tây.
"Tỷ tỷ nhìn gì đấy?" Từ Tư Uyển nhìn theo ánh mắt của nàng ấy.
"Ta đang chờ trò hay đêm nay."
"Trò hay gì?" Tư Yên tò mò nhìn hai người, lại thấy tỷ tỷ nhà mình cũng vậy.
Oánh quý tần nói: "Sáng nay ta ngủ dậy muộn, tới chiều mới đi vấn an Thái Hậu, lúc ra ngoài trùng hợp bắt gặp bọn cung nhân đưa rất nhiều lăng la tơ lụa đến hậu cung.
Ta vốn định đi xem, lại sợ trễ giờ cung yến, cũng không biết là ai lại định làm trò khác người."
"Lăng la tơ lụa? Thứ này sao có thể nói là thứ khác người?" Tư Yên hỏi, "Có lẽ là vị tỷ muội nào được thưởng, muốn làm y phục mới thì sao?"
"Nhìn không giống để may y phục." Oánh quý tần liếc xéo Tư Yên, "Bản thân ngươi vẫn còn quá nhàn nhã, chờ đến khi thị tẩm, những chuyện này sẽ hiểu ngay.
Để bệ hạ liếc nhìn một cái, việc gì nữ nhân trong cung cũng cân nhắc tới.
Chúng ta cũng không lỗ, cứ chờ xem trò hay đi."
"Tỷ tỷ chỉ thích xem kịch vui." Từ Tư Uyển bật cười, lại than thở, "Có dung nhan đúng là tốt biết mấy.
Để thu hút sự chú ý của Thánh Thượng, không biết các phi tần căng thẳng thế nào, chỉ có tỷ tỷ không sợ, có thể thấy tỷ tỷ biết mình minh diễm động lòng người, không sợ chút kỹ xảo đó."
Oánh quý tần nhíu mày: "Làm như muội không thế vậy." Nói rồi nàng ấy đưa đĩa điểm tâm cho Tư Yên, "Ngươi ăn đi, không cần khách khí." Tới đây, nàng lại tiếp đãi hai tiểu công chúa chạy tới chạy lui quanh bàn, "Qua đây ngồi ăn chút gì đi, đừng chạy nữa."
Từ Tư Uyển không tiếp lời.
Ba người cứ ngồi nhàn thoại như vậy một lúc, theo thời gian, trong điện dần náo nhiệt.
Trên chín bậc, các phi tần lần lượt tới, phi tần quen biết khen nhau xiêm y và trang sức mới, bầu không khí vô cùng hòa thuận.
Dưới chín bậc, triều thần tông thân cũng dần đến đông đủ, tốp năm tốp ba tìm đề tài nói chuyện với nhau.
Gần tới giờ Dậu, Ngọc phi cũng tới.
Chúng phi tần đứng dậy vấn an.
Khi ngồi xuống, Oánh quý tần che miệng cười: "Ta còn tưởng hôm nay nàng ta tới cùng bệ hạ, xem ra vẫn không thể đánh bại hoàng hậu nương nương."
Còn chưa hết câu, ngoài điện truyền tới tiếng bẩm báo.
Hàm Nguyên Điện quá lớn, hoạn quan phụ trách thông báo sắp xếp vài người, từ xa tới gần, từng tiếng truyền đến.
Vì thế khi nghe "Bệ hạ giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm", mọi người dừng cuộc trò chuyện, kính cẩn rời chỗ ngồi.
Từ Tư Uyển cúi đầu quỳ rạp dưới đất, kiên nhẫn chờ.
Chờ một lát, đôi giày thêu họa tiết rồng màu đen bước qua trước mặt, giày đỏ thẫm thêu kim phượng của Hoàng Hậu theo ngay sau.
Đế hậu vào chỗ ngồi xuống, giọng nói bình tĩnh của thiên tử cuối cùng cũng vang lên: "Các khanh miễn lễ."
Tiếng tạ ơn vang khắp đại điện, mọi người đứng dậy về vị trí, Tư Uyển và Tư Yên từ biệt Oánh quý tần, trở về chỗ ngồi, ra hiệu cho cung nhân rót rượu trái cây, tươi cười lắng nghe tiếng nâng cốc chúc mừng.
Trong yến hội long trọng như vậy, uống ba ly trước tiệc là quy tắc bất thành văn, nâng cốc chúc mừng chẳng qua là thể hiện nguyện vọng quốc thái dân an, nhưng bầu không khí như vậy, nói thế là thích hợp nhất.
Vì thế đợi thiên tử dứt lời, mọi người liền đồng loạt dâng chén, cùng uống một ly.
Cứ thế qua ba vòng rượu, tiếng nhạc vang lên, tư thái của ca vũ cơ tuy quyến rũ nhưng không hề mất đi sự nhã nhặn, rất hợp để trợ hứng.
Ca vũ như vậy vốn rất đẹp.
Tuy Giáo Phường Tư chuẩn bị rất nhiều khúc, nhưng có một vài bài chỉ có thể nhìn thấy trong cung yến long trọng như hôm nay.
Nhưng có lẽ vì chuyện Oánh quý tần nói trước đó, hiện giờ Từ Tư Uyển không có hứng thú xem, chỉ ngóng chờ trò khác người của ai đó.
Nàng vừa nghĩ vừa thản nhiên dùng bữa, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngọc phi, thấy nàng ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến lên kính rượu hoàng đế, sau đó mượn cơ hội này ngồi xuống trước ngự án.
Nàng theo bản năng nhìn Hoàng Hậu, Hoàng Hậu vẫn tươi cười xem ca vũ, cứ như không hề phát hiện biến động gần đây, một mực duy trì vẻ đoan trang của đương gia chủ mẫu.
Tiếp đó, ở nơi gần trong gang tấc có bóng người nhoáng lên, Từ Tư Uyển hoàn hồn, mới thấy là Oánh quý tần tới.
Oánh quý tần bảo cung nhân thêm chỗ ngồi, lại thêm chén đũa, sau đó ngồi xuống, cười lười biếng: "Xem ra hôm nay có rất nhiều người muốn hát tuồng, chỉ tiếc ta không có chuẩn bị gì.
Thôi, thế thì cứ tìm người hợp ý cùng xem diễn." Nói rồi, nàng ấy liếc nhìn cung nữ bên cạnh, "Ta ăn cùng uyển nghi, chỗ uyển nghi không có món gì thì mang lên đây."
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Tỷ tỷ là chính tứ phẩm quý tần, muội chỉ là từ ngũ phẩm uyển nghi, thiếu vài món, xem ra hôm nay được lời rồi."
Oánh quý tần nghe vậy, sắc mặt liền trở nên nghiêm túc: "Ta có xem thực đơn hôm nay, nghe nói món thịt dê nướng rất ngon, lát nữa muội thử đi."
Từ Tư Uyển bật cười thành tiếng, nhân lúc thịt dê nướng còn chưa mang lên, nàng gắp một con tôm đã bóc vỏ ăn trước.
Còn chưa ăn xong con tôm này, khúc nhạc trong điện đã lặng lẽ thay đổi.
Ban đầu hai người không chú ý, mãi tới khi thấy lụa đỏ như thác nước bay vào trong điện khiến mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Nhìn kỹ, mới thấy dải lụa đỏ kia được mấy hài đồng năm sáu tuổi kéo.
Những hài đồng đó đều đã được huấn luyện, chúng lộn mèo qua lại, tơ lụa theo động tác của chúng bay phấp phới như sóng triều rực lửa khiến người ta phải hoa mắt.
Oánh quý tần buông đũa, tay ngọc nhỏ dài thản nhiên chống cằm.
Từ Tư Uyển lại tiếp tục ăn tôm.
Đợi lòng hiếu kỳ của mọi người dâng cao, vai chính của vở kịch này cuối cùng cũng xuất hiện.
Nàng ta như ngọn lửa rực cháy bất ngờ xuất hiện, vũ y trên người vô cùng long trọng.
Tuy hôm nay các nữ hài tử đều mặc đồ đỏ thẫm nhưng phong cách đều nhẹ nhàng, xiêm y tầng tầng lớp lớp như vậy ở bên trong có vẻ hết sức chói mắt.
"Thế mà là nàng ta..." Oánh quý tần nghiền ngẫm.
Từ Tư Uyển cũng có phản ứng tương tự, nàng lẳng lặng nhìn người múa, trong đầu cũng nghĩ - Thế mà là nàng ta.
Là Sở Thư Nguyệt.
Nàng ta an tĩnh trong cung đã lâu, không biết vì tiết mục này mà chuẩn bị bao nhiêu thời gian, nhưng từ từng động tác có thể nhìn ra vũ đạo tuyệt đỉnh, mỗi một động tác đều vũ mị và có lực, không hề co rúm rụt rè.
Chớp mắt, tiếng nhạc được đẩy tới cao trào, một dải lụa đỏ rơi xuống trước mặt Sở Thư Nguyệt.
Mắt Sở Thư Nguyệt nhìn thẳng, tay phải bắt lấy, mượn đà bay lên.
"Mau xem!" Oánh quý tần hưng phấn, thuận tay chọc vào hông Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển sợ ngứa, theo bản năng né tránh, nàng ấy cũng không phát hiện, mắt vẫn hướng về phía trước, "Tiết mục kiểu này ta chỉ thấy ở giáo phường, không thể tính là tài múa, chỉ là xiếc ảo thuật mà thôi, khó lắm! Không ngờ một tiểu thư khuê các như nàng ta có thể có màn trình diễn tốt như vậy, đúng là liều mạng để tranh sủng!"
Từ Tư Uyển cảm thấy thái độ của Oánh quý tần khá buồn cười, không khỏi liếc nàng ấy một cái.
Cùng thời điểm, trong điện không biết có bao nhiêu người nhìn Sở Thư Nguyệt mà nghĩ: Nếu nàng ta ngã xuống thì tốt biết mấy.
Nhưng dù có bao nhiêu người mong nàng ta té ngã, đến cuối cùng nàng ta vẫn tiếp đất vững vàng, mũi chân dừng trên chín bậc, không màng giày vớ, cổ chân trắng nõn đeo kim linh, theo gót sen nhẹ nhàng phát ra âm thanh vui tai.
Mọi người theo bản năng nhìn Hoàng Hậu, lại không hẹn mà cùng hướng mắt về phía Ngọc phi đang làm bạn giá trước ngự án.
Ngọc phi tươi cười đứng dậy, khen ngợi: "Mấy ngày nay không gặp Sở muội muội, không ngờ muội muội lại luyện được tuyệt kỹ này!"
Sở Thư Nguyệt thẹn thùng cúi đầu, khom lưng bước lên vài bước: "Thần thiếp cung chúc bệ hạ, hoàng hậu nương nương năm mới an khang, hồng phúc tề thiên."
"Mau đứng lên." Hoàng Hậu dịu dàng gật đầu.
Ngọc phi đến gần đỡ Sở Thư Nguyệt đứng dậy.
Bốn mắt nhìn nhau, Ngọc phi thở dài: "Bổn cung không biết múa, nhưng cũng có nghe vũ cơ của giáo phường nói tập múa rất dễ bị thương, chỉ cần lơ là sẽ bị thương tới gân cốt.
Muội muội vừa cho mọi người một bất ngờ như vậy, chắc là chịu rất nhiều cực khổ."
Oánh quý tần nghe vậy, khẽ cười nhạo: "Đây chỉ là xiếc ảo thuật, không cần nhiều bản lĩnh như vũ cơ bọn ta."
Từ Tư Uyển đẩy nàng ấy một cái, bật cười.
Bên kia, Sở Thư Nguyệt nhẹ nhàng đáp: "Thần thiếp vô đức vô tài, không biết phân ưu cho bệ hạ và hoàng hậu nương nương thế nào, chỉ đành lấy ra sở trường của mình tạo tiếng cười cho chúng tỷ muội."
Oánh quý tần thoáng nhìn Từ Tư Uyển bên cạnh: