"Ta biết." Từ Tư Uyển bình tĩnh ngồi xuống, chăm chú nhìn nàng ta, "Cho nên hôm nay ta mới cố ý tới tìm ngươi.
Nếu có thể, ta định ngày mai sẽ khuyên bệ hạ khai ân cho mẫu tử các ngươi gặp nhau."
Cẩm bảo lâm bất ngờ: "Thật sao?"
Nàng ta xinh đẹp, tuy không tính là tuyệt mỹ nhưng cũng có thể xem là mỹ nhân.
Thời gian trước đây nàng ta rơi xuống nước, sức khỏe chịu tàn phá, hơn nữa sinh con xong còn bị ốm, lại không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng nên mới tiều tụy như bây giờ.
Hiện tại nàng ta dần thả lỏng, chịu tĩnh dưỡng.
Từ Tư Uyển còn bảo bếp nhỏ làm đồ bồi bổ cho nàng ta, trông nàng ta đã khá hơn nhiều, đôi mắt khi sáng lên cũng động lòng người.
Từ Tư Uyển mỉm cười: "Ừ.
Có điều bệ hạ có đồng ý hay không thì ta không biết, còn nữa..." Nàng dừng một chút, "Bảo lâm, ngươi từng hại ta, lúc này ta chịu giúp ngươi là ta rộng lượng, ngươi không thể coi như ta không biết gì."
Sắc mặt Cẩm bảo lâm nhất thời trắng bệch: "Uyển nghi nương tử muốn biết điều gì?"
Từ Tư Uyển thở dài, nhẹ nhàng nhấp ngụm trà: "Ta muốn biết Ngọc phi rốt cuộc đã nắm được nhược điểm gì của ngươi."
"Thần thiếp..." Cẩm bảo lâm cắn răng, lắc đầu, "Thần thiếp không thể nói."
"Thà không gặp con mình cũng không thể nói sao?" Từ Tư Uyển nghiêng đầu, nghiền ngẫm nhìn nàng ta, "Thật ra chỉ cần nói với một mình ta, ta không có bằng chứng, nhiều nhất chỉ có thể giữ trong lòng, không làm được gì.
Huống hồ nhược điểm bị người ta nắm lấy không phải rất khó chịu sao? Ngươi nói ta biết, lỡ ta có thể giúp ngươi diệt trừ Ngọc phi, tương lai ngươi cũng được kê cao gối mà ngủ."
Nàng nói theo nhịp điệu, lại thêm hiện giờ là sau giờ Ngọ yên tĩnh, bầu không khí trở nên mê hoặc lòng người.
Cẩm bảo lâm thả lỏng, cúi đầu thầm giãy giụa.
Từ Tư Uyển cũng không thúc giục, chỉ tiếp tục uống trà.
"Các ngươi mau tới đây!" Bên ngoài, Hoa Thần tươi cười gọi mấy cung nhân đang làm việc tới hậu viện, chia tiền thưởng cho họ.
Mỗi lần Thiến uyển nghi tới đều như thế.
Ban đầu, đám tiểu cung nhân này còn sợ xảy ra sự cố, luôn muốn để lại người ở trong phòng chờ lệnh.
Dần dần, bọn họ cũng yên tâm, biết lúc này sẽ không gọi người vào, cho dù cần đổi trà dâng điểm tâm cũng có đại cung nhân của Thiến uyển nghi phụng dưỡng, mọi người yên tâm, vui vẻ lười biếng.
Dù gì Cẩm bảo lâm cũng không phải chủ tử tốt.
Nếu không phải mạng xấu không được làm chủ tử, sẽ không ai tình nguyện ở đây chịu nàng ta tra tấn.
"Vẫn là mỗi người hai lượng bạc, Ninh Nhi cầm đi chia cho mọi người đi." Hoa Thần vừa nói vừa lấy ra một túi tiền nặng trịch, lập tức thu hút sự chú ý của các cung nhân vây quanh.
Sau đó, Hoa Thần lại nhận cái khay trong tay Nguyệt Tịch, bên trong là chà bông đã chia thành từng túi nhỏ.
Từ khi thất sủng, bản thân Cẩm bảo lâm cũng bị Thượng Thực Cục chèn ép, phải dựa vào Từ Tư Uyển tiếp tế mới có thể có món ngon ăn.
Tình cảnh của các cung nhân còn thảm hơn, ngày thường chẳng có món gì tử tế.
Chà bông này rất thơm, dù đã được bọc lại trong bao giấy cũng có thể ngửi thấy mùi.
Mắt mọi người lập tức sáng rực, mấy kẻ gần nhất lập tức muốn duỗi tay lại bị Hoa Thần đánh nhẹ một cái, giận cười: "Tranh cái gì, ai cũng có phần!" Nói rồi, nàng vẫy tay gọi hoạn quan chưởng sự, "Trịnh Thanh, ngươi đi chia cho mỗi người một phần đi."
"Vâng." Trịnh Thanh nhận khay, phân phát xuống.
Lúc này Ninh Nhi đã chia ngân lượng xong.
Cả hậu viện tràn ngập bầu không khí vui vẻ, các cung nhân đều tự tìm chỗ ngồi xuống, mở bao giấy ra, vừa ăn chà bông vừa nói cười.
Hoa Thần quay trở về tiền viện chờ lệnh, Nguyệt Tịch ở lại nhìn họ.
Ninh Nhi thấy thế thì tới bên cạnh Nguyệt Tịch, ngồi dưới hành lang cùng nàng ấy, mở túi chà bông của mình ra, hiền dịu hỏi: "Tỷ tỷ ăn một chút không?"
"Ta không ăn." Nguyệt Tịch khẽ cười, "Chà bông này chỗ ta không thiếu, ăn cũng ngán rồi."
Ninh Nhi cười nhẹ, một mình ăn.
Chà bông có thêm mật ong, vị ngon ngọt.
Ninh Nhi cẩn thận thưởng thức, bỗng thở dài: "Uyển nghi nương tử đối đãi với mọi người tốt thật." Nói tới đây, nàng ta lại nhìn Nguyệt Tịch, "Sao tỷ tỷ được điều đến chỗ nương tử vậy?"
"Ta à...!Ta không phải do Thượng Nghi Cục điều tới, mà từ Từ phủ theo nương tử vào cung.
Thời điểm đến bên cạnh nàng ấy, bọn ta chỉ mới vài tuổi."
"...!Tốt thật." Ninh Nhi bày tỏ sự hâm mộ.
Nguyệt Tịch nhìn Ninh Nhi, sờ trán nàng ta: "Đừng nghĩ nhiều, ngươi sẽ không chịu khổ mãi đâu.
Gần đây không phải Cẩm bảo lâm đối xử với mọi người cũng tốt hơn một chút rồi sao?"
"Vâng..." Ninh Nhi cười khổ, lòng chỉ nghĩ "Cẩm bảo lâm đối xử với mọi người tốt hơn một chút" thật ra vẫn còn kém xa Thiến uyển nghi.
Nguyệt Tịch thì lại nghĩ, đám cung nhân trong viện này sắp hết khổ rồi.
Trong phòng, Cẩm bảo lâm do dự mãi, cuối cùng cũng chịu kể từ đầu tới cuối cho Từ Tư Uyển nghe: "Phụ thân thần thiếp...!Là huyện lệnh Vu Nam, năm trước nhất thời hồ đồ, tham...!Tham rất nhiều thuế ruộng, bị Ngọc phi biết được.
Nếu thần thiếp không tiến cung, có lẽ việc này cũng không sao, nhưng thần thiếp vào cung, lại còn có thai, việc này trở thành nhược điểm bị Ngọc phi nắm trong tay.
Nàng ta nói nàng ta muốn hài tử, còn muốn hại uyển nghi nương tử, chỉ cần thần thiếp không nghe theo, nàng ta sẽ bẩm tấu việc này với bệ hạ.
Thần thiếp...!Thần thiếp không thể lấy mạng của cha để đánh cược."
Từ Tư Uyển không khỏi căng thẳng, thầm nghĩ huyện lệnh vốn không phải quan lớn gì, nếu Ngọc phi ngay cả việc nhỏ này cũng có thể nhìn thấu, vậy đúng là xứng với bốn chữ mánh khóe thông thiên.
Nhưng nàng không tỏ thái độ gì, chỉ cười: "Ta có câu này hơi không xuôi tai, ngươi đừng so đo.
Tính ra chức huyện lệnh không thể coi là quan lớn gì, qua năm này tháng nọ chưa chắc có thể tới kinh thành mấy lần, sao có thể để Ngọc phi nắm lấy nhược điểm?"
"Sợ là uyển nghi nương tử không biết, Vu Nam...!Ở ngay phía Tây biên quan Đại Ngụy." Cẩm bảo lâm cúi đầu.
"Chẳng lẽ Vu Nam giáp với Nhược Mạc Nhĩ Quốc?"
Cẩm bảo lâm xấu hổ gật đầu: "Đúng vậy.
Vì chuyện của Nhược Mạc Nhĩ Quốc, Hồng Lư Tự thường xuyên qua lại với bên đó.
Việc này trùng hợp bị hai vị đường huynh của Ngọc phi biết được.
Thời điểm nàng ta nói với thần thiếp, thần thiếp rất sợ..."
Từ Tư Uyển thở dài: "Thuế ruộng ở biên quan một ngày nào đó nói không chừng sẽ trở thành đồ ăn của các tướng sĩ.
Tiền này phụ thân ngươi cũng dám tham, đúng là vì tiền mà ngay cả tính mạng cửu tộc cũng bỏ."
Cẩm bảo lâm lập tức quỳ xuống: "Uyển nghi nương tử! Ngọc phi nương nương đã nắm chặt tính mạng của cả nhà thần thiếp, nương tử không thể để nàng ta biết thần thiếp đã nói báo việc này với nương tử!"
"Sợ cái gì?" Từ Tư Uyển khẽ cười, ngồi yên bất động, "Việc lớn như vậy dám biết mà không dám báo, lá gan của bản thân Ngọc phi cũng lớn thật.
Ngươi ở trong cung bị nàng ta chèn ép, nếu cẩn thận ngẫm lại sẽ biết nàng ta giấu giếm lâu như vậy, nếu có một ngày bị mang đến chỗ bệ hạ, nàng ta phải giải thích việc mình trước đây giấu giếm lâu như vậy thế nào đây? Chính nàng ta cũng không sạch sẽ."
Cẩm bảo lâm hoảng loạn lắc đầu: "Không...!Nàng ta đương nhiên sẽ nói trước đây là vì thần thiếp có thai, hiện giờ là vì mặt mũi của nhị hoàng tử..." Nói rồi nàng ta bò tới, đau khổ cầu xin, "Nương tử phải giúp thần thiếp che giấu việc này..."
"Biết rồi." Từ Tư Uyển lộ vẻ phiền chán, thuận tay đỡ nàng ta, "Ta chỉ muốn biết đáp án, đương nhiên sẽ không để Ngọc phi biết.
Ngươi đứng lên đi."
Cẩm bảo lâm nghe thế mới chịu đứng dậy, lau nước mắt, lại sợ sệt hỏi: "Uyển nghi nương tử đã biết ngọn nguồn, vậy chuyện của thần thiếp..."
"Ta sẽ trần tình cho ngươi." Từ Tư Uyển gật đầu, trầm mặc một lúc, lại nhìn nàng ta, "Nhưng ngươi cũng nên biết, có câu gặp mặt tạo ba phần tình cảm, nghĩa là phải gặp mặt mới có ba phần tình cảm, hiện giờ bệ hạ đã lâu không gặp ngươi, trong lòng chỉ nhớ lỗi lầm ngày xưa của ngươi, chỉ dựa vào một mình ta, muốn cầu xin ngài ấy khoan thứ chỉ sợ không phải chuyện dễ.
Hay là...!Tạm thời chúng ta không nhắc tới nhị hoàng tử, ngươi viết cho bệ hạ một phong thư, ta sẽ giao nó cho bệ hạ, đồng thời thử khuyên bệ hạ tới thăm ngươi.
Khi ngài ấy tới, cảm xúc của ngươi phải ổn định, chớ quá nóng vội, cứ gây thiện cảm với ngài ấy trước, sau đó thuận nước đẩy thuyền mở lời xin gặp nhị hoàng tử một lần, thế cục này tự nhiên sẽ được giải quyết.
Sao hả?"
Lời nàng đều nói có sách mách có chứng, lại thêm bản thân xưa nay rất được sủng ái, lời nói ra đương nhiên dễ khiến người ta tin phục.
Cẩm bảo lâm gật đầu liên tục: "Nương tử nói đúng.
Thần thiếp...!Dù sao cũng đợi lâu như vậy, chỉ còn một chút nửa.
Thần thiếp nghe nương tử.
Có điều...!Thần thiếp không biết bức thư này nên viết thế nào?"
Từ Tư Uyển khẽ cười: "Chỉ cần tỏ rõ nỗi lòng là được, ngươi đừng căng thẳng, cứ từ từ viết.
Sáng sớm ngày mai ta sẽ tới lấy."
"Vâng." Cẩm bảo lâm đáp.
Từ Tư Uyển đứng dậy: "Vậy ta về trước." Nói rồi nàng lại dừng bước, cẩn thận nhìn nàng ta, "Đúng rồi, nếu đã quyết định muốn gặp bệ hạ, ngày mai trang điểm đẹp một chút.
Bệ hạ là người nhớ tình cũ, hay là ngươi nhớ lại xem trang dung và xiêm y mình mặc lần đầu diện thánh thế nào, cứ làm theo là được."
"Vâng." Hai mắt Cẩm bảo lâm sáng lên, cảm thấy ý kiến này rất hay.
Từ Tư Uyển lại nói: "Nếu đã tính toán tỉ mỉ thì phải tính toán tới cùng.
Cung nhân trong viện ngươi tuy tính tình không tệ nhưng tuổi lại còn nhỏ, ta sợ bọn họ không biết giữ miệng, lỡ truyền tới tai Ngọc phi hay phi tần nào có thù oán với ngươi thì không tốt lắm."
"Thần thiếp nhớ rồi." Cẩm bảo lâm trả lời càng dứt khoát.
Từ Tư Uyển rất vừa lòng, liền ra vẻ cân nhắc cho nàng ta.
Sau khi đắn đo một hồi, nàng lại đưa ra chủ ý: "Nếu việc này không thành...!Ta vẫn sẽ giúp ngươi tới cùng.
Ngươi đi lấy chút ngân lượng tới đây, nếu ngày mai việc này không thành, ngươi tạm thời chưa được gặp nhị hoàng tử, người của ta sẽ cầm ngân lượng đi đổi một cái khóa bình an cho hài tử, đợi trăm ngày sẽ tặng nó, cũng coi như là tâm ý của người làm mẫu thân như ngươi."
Hai mắt Cẩm bảo lâm đỏ lên: "...!Được."
"Phải gạt mọi người việc này." Từ Tư Uyển nhíu mi, "Nếu ngày mai bệ hạ không đồng ý cho ngươi gặp nhị hoàng tử có nghĩa là trong lòng ngài ấy vẫn chưa tha thứ cho ngươi, cũng sẽ không nhận đồ ngươi đưa cho ngài ấy.
Do vậy một khi truyền ra, ngay cả ta cũng bị liên lụy, ta muốn nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện."
"Nương tử yên tâm." Cẩm bảo lâm vội nói, "Tiền này...!Tiền này tỷ tỷ nhận trước đi, thần thiếp sẽ không kể với ai cả.
Chờ thêm khoảng thời gian nữa thần thiếp lại tìm cơ hội bảo bọn hạ nhân đưa phần bổ sung thêm."
Nàng ta dường như rất sợ Từ Tư Uyển hối hận, nói xong liền tới trước tủ quần áo, lấy ngân lượng đưa cho nàng.
Vị phân của nàng ta vốn dĩ đã thấp, hiện còn thất sủng, không thể lấy ra nhiều ngân lượng, tiết kiệm cũng không còn bao nhiêu.
Nhưng vì hài tử, nàng ta vẫn lấy ra tất cả, đưa cho Từ Tư Uyển một xấp ngân phiếu dày.
Từ Tư Uyển liếc nhìn.
Số ngân phiếu này không lớn, tuy là một xấp dày nhưng cộng lại chỉ khoảng trăm lượng.
Nàng thầm tính số tiền thưởng cho cung nhân của nàng ta, chỉ lấy tám mươi lượng, phần dư trả lại, cười nói: "Trang sức cho hài tử thường nhẹ, không cần nhiều vậy, có tám mươi lượng là được.
Đợi thợ thủ công làm xong ta sẽ mang đến cho ngươi xem, ngươi vừa lòng ta mới mang đi tặng nhị hoàng tử."
"Đa tạ nương tử." Cẩm bảo lâm cảm động hành lễ.
Từ Tư Uyển cất ngân phiếu vào tay áo, không nhiều lời nữa, lập tức rời đi.
Cẩm bảo lâm hành lễ đưa tiễn.
Từ Tư Uyển ra ngoài sảnh chính, Hoa Thần canh giữ bên ngoài vội lui vào bước, gọi phía sau: "Nguyệt Tịch, nên về rồi."
"Tới đây!" Nguyệt Tịch đáp.
Tất cả cung nhân của Cẩm bảo lâm nghe vậy cũng hiểu ý, vội cất tiền thưởng đi, thu dọn chà bông còn chưa ăn xong, quay trở về chỗ làm việc.
Buổi tối sau khi viết thư xong, Cẩm bảo lâm nằm trên giường, không thể vào giấc.
Nghĩ kỹ lại, nàng ta vẫn hận Từ Tư Uyển, hận nàng quá thông minh, mưu mô quỷ kế mới khiến nàng ta rơi vào tình cảnh này, hận Từ Tư Uyển đã thắng chưa đủ, còn diễu võ dương oai, ép thủ hạ bại tướng như nàng ta không thể không ngày ngày đón chào bằng gương mặt tươi cười.
Nàng ta cũng Ngọc phi, hận thủ đoạn và quyền thế của Ngọc phi, càng hận Ngọc phi qua cầu rút ván.
Nàng cũng càng hận Ngọc phi, hận Ngọc phi thủ đoạn cùng quyền thế, càng hận