Hết câu, Hoàng Hậu mặc kệ nàng, rời khỏi tẩm điện.
Từ Tư Uyển thầm thở phào, hành lễ cung tiễn.
Ở góc Hoàng Hậu không nhìn thấy, tay nàng giấu dưới tay áo đấm mạnh xuống đất.
Nàng sẽ nhớ kỹ nỗi đau này, thời điểm vị phân không cao, không đủ thánh sủng sẽ đau như vậy.
Nàng bắt buộc phải bò lên trên, phải bò tới vị trí muốn làm gì thì làm trước mặt các cung phi mới có thể làm nhiều chuyện hơn.
Cửa điện mở ra, Từ Tư Uyển đứng ở ngạch cửa.
Hoa Thần ngước mắt, giật mình: "Nương tử...!Sao sắc mặt người lại kém thế?"
Từ Tư Uyển lãnh đạm nói: "Có lẽ do nhiễm phong hàn."
Nhìn tay nàng, Hoa Thần lo lắng: "Sao lại thế?" Nói rồi, nàng ấy nhìn Đường Du, "Nương tử nhiễm phong hàn, mau đi mời thái y!"
Đường Du lùi nửa bước, không lập tức xoay người chạy đi.
Từ Tư Uyển lại đi vài bước, cơn mệt mỏi không ngừng đánh úp, nàng ép bản thân không được ngã xuống, cố gắng trở về Niêm Mai Các.
Lộ Dao nhanh chóng tới, thấy vết thương trên tay nàng, hắn thức thời không hỏi, chỉ bắt mạch kê thuốc.
Từ Tư Uyển hỏi: "Thuốc trị thương chỗ ta có Du Sang An Phu Cao dùng được không?"
Lộ Dao đáp: "Du Sang An Phu Cao là thuốc tốt, thần cũng đang định lấy cho nương tử một ít."
"Không cần." Từ Tư Uyển hít sâu một hơi, "Ngươi cứ kê cho ta thuốc trị phong hàn là được.
Ta chưa nhiễm phong hàn, sẽ không uống bậy, nhưng nhớ ghi lại trong hồ sơ."
"Vâng." Lộ Dao nhận lệnh, kê đơn thuốc theo lời dặn rồi giao cho Trương Khánh đi Thái Y Viện bốc thuốc.
Đã không còn chuyện gì khác, Từ Tư Uyển bảo Hoa Thần tiễn hắn, Hoa Thần đương nhiên biết nhắc hắn chớ nhiều lời ra ngoài, Lộ Dao ngầm hiểu, "Thần hiểu rồi, uyển nghi nương tử chỉ nhiễm phong hàn, dù quý tần nương nương hỏi tới thì cũng chỉ là nhiễm phong hàn."
"Làm phiền." Hoa Thần hành lễ, tiễn hắn tới cửa viện mới về phòng.
Nàng mở ngăn kéo lấy Du Sang An Phu Cao ra, đến bên mép giường, nói, "Lộ Dao đại nhân đúng là người hiểu chuyện, nói năng cũng cung kính."
"Đúng vậy." Từ Tư Uyển cười cười, vươn tay cho nàng ấy bôi thuốc.
Việc bôi thuốc vốn không quá nhiều khó khăn nhưng lại bất ngờ không thuận lợi, bởi vì nàng cố gắng nhịn ở Trường Thu Cung, do vậy tay bây giờ đã sưng lớn, vừa chạm vào liền đâu, mà trước mặt đều là người nhà, nàng cũng không cần miễn cưỡng.
Hoa Thần vừa chấm thuốc vào, nàng liền co người lại.
Hoa Thần rút kinh nghiệm nhẹ tay hơn, cũng không nhiều lời.
Bản thân nàng lại thấy phiền, dứt khoát xoay người đi: "Thôi, không bôi nữa, dù sao cũng chỉ là máu bầm, nghỉ ngơi một thời gian là được."
"Sao được chứ..." Hoa Thần vội khuyên, còn chưa dứt lời, bả vai bỗng bị ai đó bắt lấy, nàng ngước mắt liền thấy Đường Du nháy mắt ra ngoài.
Hoa Thần hiểu ý, lập tức giao thuốc cho Đường Du, sau đó kéo Nguyệt Tịch rời đi.
Đường Du ngồi vào mép giường, không nói câu nào, chỉ duỗi tay sờ cổ tay Từ Tư Uyển.
Khoảnh khắc đụng vào, Từ Tư Uyển co rụt người, quay đầu: "Ta nói rồi, không..." Còn chưa nói xong, nàng thấy là gã, nghẹn lại.
Gã cúi đầu: "Nghe lời, thuốc vẫn phải bôi, ta sẽ cố gắng nhẹ một chút."
Từ Tư Uyển ngồi dậy, nhưng né vào trong.
Thường ngày nàng hay ngụy trang, gặp dịp thì chơi, nhưng từng cảm xúc bây giờ đều là thật, bởi vì rất đau.
Nàng lắc đầu, dùng hốc mắt hồng hồng nói với gã: "Không cần, dù sao nghỉ ngơi cũng có thể khỏi, bôi thuốc chẳng khác nào tra tấn lần nữa cả!"
"Đau dài không bằng đau ngắn." Gã lại khuyên, "Ta có thể không chạm vào người, không chạm vào sẽ không đau nữa."
"Thật không?" Nàng nhìn gã, nghi ngờ gã đang hù nàng.
Bôi thuốc sao có thể không chạm vào chứ? Nhưng thấy gã gật đầu, nàng vẫn vươn tay, trong lòng nghĩ rằng nếu gã gạt nàng, nàng trốn cũng không muộn.
Đường Du cầm hộp thuốc mỡ, mở nắp ra, đặt phía trên cách tay nàng khoảng một tấc.
Du Sang An Phu Cao đặc sệt, đợi một lúc cuối cùng cũng chảy xuống lòng bàn tay nàng.
Nhưng chỉ cần chảy được, thuốc mỡ tiếp theo liền trôi chảy.
Đường Du chậm rãi kéo hộp thuốc mỡ đi một vòng.
Cứ như vậy, thứ nàng cảm nhận được chỉ có thuốc mỡ nhẹ nhàng nhỏ giọt và tràn lan, sau đó là cảm giác thoải mái mát lạnh.
Từ Tư Uyển hết đau, dừng khóc, hơi thở cũng trở nên đều đều.
Nàng nhìn gã, nhưng gã chỉ chăm chú nhìn hướng đi của thuốc mỡ kia, thái độ rất nghiêm túc.
Chợt có một cái chớp mắt, gã bật cười.
Nàng hỏi gã cười gì, gã nói: "Chắc nương tử không biết, năm xưa khi ta đọc sách ở Tần gia...!Tư tưởng Tần gia rất thoáng, dù nam hay nữ đều được đi học, chẳng qua khi lớn rồi phải nam nữ phải tách ra.
Khi đó bọn nam hài tử chúng ta rất hâm mộ những nữ hài cùng đọc sách, bởi vì các nàng ít bị đánh, không giống chúng ta, lâu lâu trên tay sẽ có thêm vết thương."
Từ Tư Uyển lúc này mới hoàn hồn, tuy Tần gia là nhà của nàng, nhưng lúc đó nàng chưa đi học, mà mấy năm ở Từ gia, nàng cũng rất khi vì đọc sách mà bị đánh, do vậy cách bôi thuốc tốt như vậy mới không biết.
Nàng theo bản năng cãi cọ: "Không phải do các ngươi quá ồn ào sao? Còn nói tiên sinh dạy học nặng bên này nhẹ bên kia."
"Tiểu hài tử nào hiểu nhiều như vậy?" Đường Du thở dài, "Khi đó quả thật chúng ta cảm thấy tiên sinh bất công, còn từng cố ý bắt sâu để trong sách của tiên sinh, không ngờ hậu quả lại thê thảm hơn, ai ở hiện trường cũng đều bị đánh, về nhà còn bị trưởng bối đánh tiếp một trận, tay sưng còn phải làm bài tập, đúng là rất thảm."
Đáng đời!
Từ Tư Uyển thầm nghĩ.
Vừa lúc gã nhìn nàng, vô cùng chạm đến ánh mắt bỡn cợt ấy, gã nói ngay: "Có phải người đang mắng ta không?"
"Không có, sao có thể chứ?" Nàng lập tức phủ nhận, nhưng trong mắt lộ rõ sự chột dạ.
Đường Du híp mắt, tay vốn đỡ đầu ngón cái của nàng vô tình trợt đi.
"A!" Từ Tư Uyển kêu lên thảm thiết.
Nàng trừng mắt nhìn gã, gã dời mắt đi, khẽ cười.
Trừng mắt một lúc, nàng cũng mỉm cười, miệng cọp gan thỏ mà oán giận: "Ngay cả ngươi cũng bắt nạt ta, đáng ghét!"
Tuy nói vậy, nàng lại không nhịn được mà cùng gã hàn huyên chuyện xưa.
Gã tự biết những chuyện trong quá khứ này không quan trọng với nàng, chỉ kể nàng nghe vài điều thú vị.
Nhưng với nàng, từng việc đều biến thành niệm tưởng cả đời.
Khi đó nàng còn quá nhỏ, ai nấy đều nghĩ nàng không nhớ gì cả, mà nàng quả thật cũng chỉ nhớ vài chuyện, vì vậy mười mấy năm qua, dưỡng phụ dưỡng mẫu cũng không kể nàng nghe về Tần gia, bốn năm ở Tần gia cứ như một góc nhỏ bị mất của bức tranh, dù có vắt hết óc nàng cũng không cách nào bù đắp hoàn toàn.
Mà Đường Du là người duy nhất nói với nàng những việc này.
Tuy gã không biết nàng là ai, cho nên việc có thể nói cũng không nhiều, lại giúp bức tranh của nàng thêm phần sức sống.
Nàng sẽ mượn chuyện xưa của gã nhớ tới ca ca, nghĩ đến phụ mẫu, nhớ về tổ phụ mẫu, nghĩ đến người của Tần gia, nghĩ về vinh quang đã hoàn toàn biến mất.
Nàng bỗng cảm thấy gã có lẽ là món quà trời cao ban cho nàng, để nàng tìm được chút niềm vui trong cuộc sống cô độc.
"Tay kia." Đường Du bỗng nói.
Từ Tư Uyển hờn hồn, mới phát hiện tay phải đã được bôi một lớp thuốc dày, vội đổi tay trái.
Gã vẫn làm như vừa rồi, nhưng rất nhanh đã không còn, liền cười than: "Hết rồi, ta đi lấy hộp khác."
Cứ thế, hai tay của nàng phải dùng đến hai hộp thuốc mỡ.
Bôi xong, nàng thoải mái nằm xuống.
Nằm một lúc, Từ Tư Uyển nghe Hoa Thần ở bên ngoài mắng Trương Khánh.
Trương Khánh vừa đi Thái Y Viện lấy thuốc, bây giờ mới trở về, nhưng lại bị Hoa Thần bắt được.
Hoa Thần nắm lỗ tai gã kéo tới bên tường: "Sao lại hồ đồ thế hả? Hoàng hậu nương nương đã có truyền triều, ngươi nên tới chỗ Oánh quý tần nương nương xin mới đúng! Sao phải chờ hả? Hại nương tử chịu khổ vô ích!"
Trương Khánh không dám kêu oan: "Cô nương bớt giận, không phải, không phải ta không chịu đi, là hoàng hậu nương nương sai người đi truyền Oánh quý tần nương nương trước nhưng không tìm được người...!Hạ nô không dám tùy tiện đi lại, sợ lại hỏng việc..."
Hoa Thần giận mắng: "Người ta nói gì thì ngươi cũng tin hả, không có đầu óc!"
Nghe đến đây, Từ Tư Uyển thở dài lắc đầu: "Hôm nay hoàng hậu nương nương cố ý chỉnh ta, dù chúng ta cẩn thận thế nào, nàng ta cũng có cách.
Trương Khánh là người thành thật, ngươi đi nói với Hoa Thần đừng trách gã nữa."
"Vâng." Đường Du gật đầu, đứng dậy ra ngoài.
Có gã hòa giải, Hoa Thần không so đo với Trương Khánh nữa, về phòng hầu hạ.
Đến mép giường, nàng thấy thuốc mỡ dính đầy tay Hoa Thần, không nhịn được mà bật cười: "Tuy nương tử bị thương nặng nhưng cũng...!Không cần bôi nhiều như vậy."
"Cách quỷ của Đường Du bôi thuốc không đau." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Dù sao mấy ngày nay cũng không cần ra ngoài gặp ai, có thể tự tại thế nào thì cứ tự tại thế ấy.
Ngươi đi nói với bếp nhỏ, đêm nay ta muốn ăn lẩu.
Bảo bọn họ chuẩn bị nhiều một chút, trên dưới Niêm Mai Các cùng nhau ăn."
Hoa Thần nhíu mày: "Rõ ràng là chịu khổ nhưng sao lại như ăn Tết vậy?"
"Càng chịu khổ thì càng phải biến ngày tháng của mình trở nên ngọt ngào." Từ Tư Uyển mỉm cười, suy nghĩ đã bay xa.
Nhìn tình hình hôm nay, Hoàng Hậu thật sự nổi giận, trận "phong hàn" này không phải nàng muốn khỏi là khỏi.
Với năng lực hiện tại, nàng không thể trở mặt với Hoàng Hậu, vì lật đổ Ngọc phi lại càng không thể có hiềm khích với nàng ta, việc này tạm thời nàng vẫn không nên cho hoàng đế biết.
Bởi vậy trong khoảng thời gian kế tiếp, nàng không chỉ không được diện thánh, trên cơ bản cũng không được ra ngoài, nhưng có một số việc vẫn phải an bài, bằng không chờ nàng khỏi bệnh, sợ rằng mọi việc đều không kịp.
Hơn nữa, nếu Hoàng Hậu đã như vậy, nàng cũng không thể cứ cúi đầu khom lưng mãi.
Với nàng mà nói, cúi đầu khom lưng chỉ là kế sách tạm thời, lần này Hoàng Hậu khinh nàng thì đừng trách nàng thầm ngáng chân nàng ta.
Niêm Mai Các nhanh chóng trở nên náo nhiệt, Từ Tử Uyển gọi Hoa Thần, Nguyệt Tịch và Đường Du cùng vào phòng.
Để dỗ nàng vui vẻ, Hoa Thần còn gọi thêm Ninh Nhi.
Ngoại trừ những người này, Lan Huế, Quế Phức cùng Tình Mi, Lam Yên và Trương Khánh cùng ăn trong sân, mấy hoạn quan khác có một bàn riêng trong hậu viện.
Cảnh đoàn tụ như vậy vốn để cho người khác xem.
Nhưng tay Từ Tư Uyển đang sưng, ngay cả cầm đũa cũng không tiện, Hoa Thần và Nguyệt Tịch thay phiên cầm đũa sạch đút nàng ăn.
Đường Du chỉ lo chăm sóc nàng, bản thân từ đầu tới cuối chỉ ăn vài miếng, bầu không khí vô cùng ấm áp.
Điều này khiến Ninh Nhi hơi xấu hổ, nàng thấy mọi người bận rộn như vậy, bản thân dù ăn cũng như đứng trên đống lửa, ngồi trong đống than, rất nhanh đã không chịu nổi, đứng dậy muốn đi lấy đũa hỗ trợ hầu hạ.
Nguyệt Tịch