Oánh quý tần ngại trời nóng nên lười ra ngoài, quyết định ngủ trưa một canh giờ.
Sau khi xuống giường, nàng cầm chén chè đậu xanh ướp lạnh ăn, vừa ăn vừa lấy lại tinh thần.
Chè đậu xanh hòa với mật ong mang theo hương hoa thấm vào dạ dày.
Ăn được nửa chén, Oánh quý tần đã tỉnh táo lại, bỗng phát hiện trong phòng yên tĩnh đến lạ thường, không khỏi ngẩng đầu nhìn bốn phía.
"Lựu Hoa." Nàng nhìn đại cung nữ đứng gần đó, "Sao thế? Có tâm sự à?"
"...! Nương nương." Lựu Hoa cúi đầu, "Cung Chính Tư mới tới truyền lời, nói là...!Nói là hoạn quan mưu hại Thiến tần từ tối hôm qua bắt đầu cắn lấy người không bỏ, còn khai ra rất nhiều cung nhân chỗ chúng ta, nói là chúng ta mua chuộc gã..."
"Bang" một tiếng, chén ngọc trong tay Oánh quý tần đập mạnh xuống giường trên bàn trà.
Nàng đứng bật dậy, híp mắt nén giận: "Có ý gì hả? Gã nói thế Cung Chính Tư tin liền sao? Chuyện quỷ quái gì họ cũng nghe hết hả? Định ăn mà không làm đúng không?"
Dứt lời, nàng tức giận đi đi lại lại trong phòng.
Lựu Hoa chỉ biết khom người đi theo bên cạnh, khuyên can: "Nương nương bớt giận..."
"Sao mà bớt giận giận được?" Oánh quý tần giận đến bật cười, "Người bị tên đó cắn chặt còn ít sao? Mới có một đêm, hơn nửa hậu cung đều bị gã lôi vào, bây giờ lại muốn hất nước bẩn lên người bổn cung, sao hả, thấy ta không có chỗ dựa nên muốn bắt nạt ta à?"
"Nương nương không nên nói như vậy." Lựu Hoa thở dài, "Hay là người tới chỗ Thiến tần nương tử một chuyện đi.
Hai ngày nay bệ hạ đều ở chỗ Thiến tần, nương nương đi giải thích, dù Thiến tần hay bệ hạ có tin hay không, lòng mình cũng nhẹ nhõm hơn một chút."
"Không đi!" Oánh quý tần hùng hổ, "Mấy lời vô căn cứ này ai muốn tin thì tin, có bản lĩnh thì mang ba thước lụa trắng tới treo cổ ta đi, đến lúc đó ta sẽ biến thành quỷ hù chết bọn họ!"
"..." Lựu Hoa bất lực nhìn nàng ấy.
Oánh quý tần thở hổn hển một lát, cuối cùng cắn răng nói: "Giúp ta thay y phục trang điểm!"
"Vâng." Lựu Hoa vội đáp, như sợ Oánh quý tần sẽ hối hận, lập tức dìu nàng ấy tới trước bàn trang điểm.
...
Ở Y Lan Các, nữ quan Hồ thị của Cung Chính Tư và hoạn quan chưởng sự Ngô Thuật Lễ quỳ trước giường bẩm báo kết quả điều tra án hay ngày nay.
Không ngoài dự đoán, ngôi cửu ngũ bất mãn nhíu mày: "Oánh quý tần Diệp thị, quý nhân Sở thị, tài tử Phương thị đều đáng nghi...!Trẫm lệnh Cung Chính Tư các ngươi điều tra vụ án, kết quả các ngươi mơ hồ thật đấy!"
Hai người có khổ mà không thể nói.
Nếu là vụ án bình thường, bọn họ đương nhiên hỏi ra kết quả mới dám bẩm báo.
Nhưng việc này khiến thiên tử tức giận, cung nhân ngự tiền nơm nớp lo sợ, không khỏi gây áp lực cho họ, ngày ngày đều đến Cung Chính Tư thúc giục mấy lần.
Bọn họ cũng sợ không gánh nổi tội, chỉ đành bẩm báo tiến triển, làm dịu cơn thịnh nộ của thiên tử rồi tiếp tục điều tra.
Hiện giờ thấy thiên tử không vui, hai người nhìn nhau, Ngô Thuật Lễ dập đầu một cái: "Hồi bệ hạ, tên đó thật sự quá dẻo miệng, thế mà kéo hơn nửa hậu cung xuống nước.
Đám hạ nô vất vả lắm mới điều tra đến ba vị nương nương và nương tử này.
Xin bệ hạ cho phép Cung Chính Tư đi bắt người, chắc chắn sẽ..."
Không đợi gã nói hết câu, Từ Tư Uyển đã kéo ống tay áo hoàng đế: "Bệ hạ."
Ngô Thuật Lễ thấy thế liền ngậm miệng, để nàng nói trước.
Từ Tư Uyển nói: "Oánh tỷ tỷ và thần thiếp trước giờ thường xuyên qua lại, Sở quý nhân và Phương tài nhân cũng tính là chỗ quen biết với thần thiếp, tuy thần thiếp không quá thân với họ nhưng chắc cũng không đến mức sẽ hại thần thiếp.
Tính ra trong số ba người họ thế nào cũng có người bị oan, thật sự không tiện để Cung Chính Tư áp giải người đi, nếu không sẽ vô cớ khiến tỷ muội bọn thiếp có hiềm khích."
Hắn lắc đầu: "Nàng đã mất con, bản thân cũng bị thương, chuyện lớn này không thể không tra rõ.
Sau khi có kết quả nếu ai bị hàm oan, trẫm sẽ ban thưởng trấn an."
Ngụ ý là bị tra tấn cũng không sao.
Từ Tư Uyển biết hắn vì chuyện này mà vừa buồn vừa giận, lại vội khuyên: "Nếu bị đưa đến Cung Chính Tư người không chết cũng tàn, làm thế sao được? Thật ra...!Ba tỷ muội kia đều ở hành cung, chi bằng bệ hạ truyền họ tới hỏi chuyện trước, dưới thiên uy kẻ tay dơ bẩn chắc chắn sẽ chột dạ, như thế cũng có thể tránh cho người vô tội chịu khổ.
Nếu kẻ đứng sau quá gàn bướng, không chịu thừa nhận, đến lúc đó cùng đưa đến Cung Chính Tư cũng không muộn, khi ấy người vô tội tự biết nên hận ai."
Hắn bất mãn nhíu mày, đang muốn nói chuyện, nàng lại cắt ngang: "Bệ hạ, Oánh tỷ tỷ rất tốt với thần thiếp, nếu tỷ ấy vô duyên vô cớ bị đưa đi chịu khổ, thần thiếp sẽ không thể an tâm.
Bệ hạ cứ coi như vì thương thần thiếp mà cho thần thiếp tĩnh tâm dưỡng thân đi!"
Lời định nói cứ thế phải nuốt trở về, hắn bất lực gật đầu: "Thôi vậy." Nói tới đây, hắn ra lệnh cho Vương Kính Trung, "Đi truyền người tới đi."
Vương Kính Trung khom người lĩnh mệnh, lui xuống giao cho thủ hạ đi làm.
Tuy nhiên mới một lúc, cung nhân đi truyền lời còn chưa tới nơi, đột nhiên nghe tiếng Quế Phức ở bên ngoài la lên: "Quý tần nương nương!"
Oánh quý tần hấp tấp chạy tới, đương nhiên phớt lờ nàng ấy, tay vén rèm châu liền vào phòng.
Phòng ngủ an tĩnh lại, các cung nhân vội vàng hành lễ, Từ Tư Uyển ngồi dậy: "Oánh tỷ tỷ".
Hoàng đế cũng buông tấu chương xuống.
Oánh quý tần không thèm nhìn ai, trực tiếp đi đến trước giường trà, hành lễ: "Bệ hạ, Cung Chính Tư nói thần thiếp là thủ phạm đứng sau hại Thiến tần muội muội, bệ hạ có tin không?"
Sắc mặt hắn trầm xuống: "Trẫm đang muốn truyền các nàng tới hỏi chuyện, chờ Sở quý nhân và Phương tài nhân tới rồi nói, nàng ngồi xuống trước đi."
"Không cần phiền phức như vậy!" Oánh quý tần đứng lên, nói chuyện không hề khách khí, "Thần thiếp vốn không bằng Sở quý nhân và Phương tài nhân.
Bọn họ bầu bạn bên quân vương, phụ thân và huynh trưởng lại làm quan trong triều, bệ hạ đương nhiên phải chu toàn tất cả.
Còn thần thiếp không thì không có chỗ dựa trong triều, phụ mẫu đệ đệ đều xuất thân nô tịch, được bệ hạ thánh ân mới có thể an gia trong kinh thành.
Nếu bệ hạ không tin thần thiếp, vậy cứ ban một ly rượu độc cho thần thiếp là được, cũng sẽ không có ai đứng ra nói chuyện giúp thần thiếp đâu!"
Nàng nổi giận đùng đùng, hai má ửng đó, nhắc đến hoàn cảnh của mình, nước mắt liền trào ra.
Từ Tư Uyển ngồi trên giường nhìn nàng ấy phải cố gắng nhịn cười: "Thì ra mỹ nhân tức giận là thế này.
Thần thiếp vốn thấy có lỗi với tỷ tỷ, nhưng bây giờ lại cảm thấy không lỗ nữa, ngày thường rất khó thấy tỷ tỷ như vậy."
"Muội bớt chọc ta đi!" Oánh quý tần trừng mắt.
Ngay cả hoàng đế cũng cười bất lực: "Từ khi nào thì nàng lại trở nên dễ nóng giận vậy hả? Trẫm còn chưa nói gì, nàng ngay cả rượu độc cũng đòi rồi.
Yên tâm, trẫm sẽ không để nàng chịu hàm oan, có điều Cung Chính Tư đã giao bản cung khai cho trẫm, dù thế nào trẫm cũng phải tra rõ thị phi đúng sai.
Nàng ngồi xuống trước đi, đừng nóng vội."
Càng nói, hắn càng giống dỗ dành.
Từ Tư Uyển lặng lẽ liếc nhìn hắn, thầm nghĩ đây hoàn toàn không phải cái người khi nãy muốn trực tiếp áp giải nghi phạm tới Cung Chính Tư.
Nếu nàng kể chuyện này với Oánh quý tần, không biết Oánh quý tần ở sau lưng lại mắng hắn thế nào.
Nhưng nàng đương nhiên sẽ không kể chuyện này, Oánh quý tần được hắn trấn an cũng nguôi giận, được cung nhân dìu ngồi xuống giường trà.
Từ Tư Uyển thấy ánh mắt hắn bớt sắc bén đi, thầm cảm thấy may mắn Oánh quý tần thông minh, gây chuyện như vậy trông giống người đàn bà đanh đá nhưng sẽ khiến hắn bớt nghi ngờ, cũng đỡ phiền nàng phải nhọc lòng giải vây.
Đợi thêm một khắc, Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan cũng tới.
Hai người làm như không biết gì, đi vào hành lễ, lộ vẻ nghi hoặc.
Sở Thư Nguyệt dịu dàng hỏi: "Nghe nói Thiến tần tỷ tỷ đêm qua mới bị thương, thần thiếp không dám đến quấy rầy, không biết bệ hạ truyền triệu vì việc gì?"
Hoàng đế không trả lời, ra hiệu bằng mắt, lập tức có cung nhân dâng bản sao cung khai cho hai người, ngay cả Oánh quý tần cũng có một bản.
Oánh quý tần vẫn tỏ vẻ giận dỗi, tuy nhận bản cung khai nhưng lười không thèm xem, cứ thế ném lên bàn.
Sở Thư Nguyệt và Phương Như Lan cẩn thận đọc.
"Bệ hạ?" Sở Thư Nguyệt lo sợ ngước mắt.
Phương Như Lan bên cạnh lập tức quỳ xuống: "Bệ hạ, thần thiếp bị oan..."
Sở Thư Nguyệt thấy thế thì hoàn hồn, cũng quỳ xuống kêu oan.
Nét giận dữ trên mặt Oánh quý tần không hề thay đổi, nàng hừ một tiếng, trừng mắt nhìn hai người: "Bị oan bị oan...!Ta mới là người bị oan nhất đây! Ta hại Thiến tần làm gì? Muội ấy có gia thế thế nào, ta đây có thể luôn ở vị phân cao hơn muội ấy hay sinh được hài tử tranh cao thấp với con của muội ấy hả? Ta mới là người không thể hại muội ấy nhất!"
Từ Tư Uyển khẽ cười.
Hoàng đế nhìn qua mắng nàng ấy: "Nàng câm miệng!"
"Thần thiếp thích thế đấy!" Oánh quý tần để lại một câu rồi cúi đầu nức nở, trông rất ủy khuất.
Từ Tư Uyển thấy thế cũng muốn qua dỗ dành nàng, vì vậy không hỏi cũng biết tất nhiên hoàng đế càng muốn dỗ nàng ấy hơn.
Nàng làm như không phát hiện, cười nhẹ: "Bệ hạ bớt giận.
Oánh tỷ tỷ đang nổi nóng, để tỷ ấy bình tĩnh lại đi, nghe hai vị muội muội nói trước nghe xem."
Hắn gật đầu.
Sở Thư Nguyệt nói ngay: "Bệ hạ, thần thiếp và Phương muội muội tuy không thường xuyên qua lại với Thiến tần tỷ tỷ nhưng không tính là trở mặt, việc này..."
"Ngươi còn nói là không tính trở mặt?" Oánh quý tần lên tiếng đúng lúc, "Thế mà ta nghe nói ngươi ở trước mặt bệ hạ gây thị phi chuyện Thiến tần và Tuyên quốc công phủ.
Đồ hai mặt, còn ở đây giả làm người tốt!"
Sở Thư Nguyệt nghe vậy sắc mặt trắng bệch, không khỏi quẫn bách: "...!Có lẽ thần thiếp từng đắc tội tỷ tỷ, nhưng không cũng không đến mức muốn hại tính mạng tỷ tỷ.
Huống chi...!Cung Chính Tư nói thần thiếp có ý định mưu hại hài tử của tỷ tỷ, nhưng hôm qua tỷ tỷ đột nhiên mất con, ngay cả bệ hạ cũng mới biết khi tỷ tỷ xảy ra chuyện, thần thiếp sao có thể biết trước được? Dù thế nào cũng không có đạo lý tỷ tỷ gạt bệ hạ mà kể cho thần thiếp nghe chuyện này trước."
"Sở muội muội nói đúng." Từ Tư Uyển gật đầu.
Đúng lúc này, Hoa Thần xen vào: "Nương tử đừng sơ ý, người quên vụ thuốc trước đây sao?"
Từ Tư Uyển hoảng hốt, hoàng đế nhíu mày: "Thuốc gì?"
Hoa Thần bước lên, khom người bẩm báo: "Hồi bệ hạ, thời điểm mới nắng nóng, nương tử không có khẩu vị ăn uống nên mời Lộ thái y kê đơn, thuốc do Lộ thái y ngày ngày mang tới.
Nhưng có một hôm Lộ thái y nói thuốc mình sắc bị người ta động vào, sau khi cẩn thận kiểm tra thì không có gì bất thường, chỉ là lại phát hiện bả thuốc bị mấy đi một ít.
Khi đó nương tử không để bụng, cho rằng nếu thuốc không sao thì không cần điều tra đến cùng.
Lần này nương tử sinh non, nô tỳ không yên tâm, sợ có nguyên do gì khác nên lặng lẽ kiểm tra lại đồ nương tử dùng hằng ngày, kể cả thuốc nương tử uống, nô tỳ cũng đặc biệt đi hỏi Lộ thái y xem nó có hại đến thai nhi không, kết quả thai nhi nói..." Nói tới đây nàng dừng lại, hơi ngẩng đầu nhìn Sở quý nhân và Phương tài nhân quỳ một bên, "Lộ thái y nói dược tính phương thuốc đó rất nhẹ, thai phụ có thể dùng được, còn nói nếu thai phụ muốn tăng khẩu vị thì đa phần đều dùng phương thuốc đó.
Ban đầu nghe vậy nô tỳ cũng yên