Mưu Đoạt Phượng Ấn

Kim thiền


trước sau

Từ Tư Uyển suy tư, làm ra vẻ vừa mới nảy ra chủ ý này, vừa châm chước vừa nói: "Thế lực trong cung hỗn loạn, nếu có kẻ muốn lấy mạng thần thϊếp, thấy thần thϊếp vào lãnh cung chắc chắn sẽ xuống tay. Xin bệ hạ hạ chỉ, thứ nhất chọn cho thần thϊếp một tòa viện riêng biệt trong lãnh cung, thứ hai trong phạm vi mười trượng không ai được phép tiếp cận ngoại trừ cung nhân của thần thϊếp. Nếu thế dù có kẻ khả nghi, thần thϊếp có thể lập tức biết được."

Hoàng đế gật đầu: "Có thể, vả lại... Phi tần lãnh cung không thể tùy ý đi lại, cung nhân vẫn có thể ra ngoài. Nếu nàng có gì không ổn, cứ lập tức sai người đi báo."

"Tạ bệ hạ. Thần thϊếp sẽ chọn dẫn theo những cung nhân trung thành nhất. Nhưng ngoại trừ việc này, tất cả của hồi môn mang vào cung thần thϊếp cũng muốn dọn đi. Người trong cung gió chiều nào theo chiều ấy quá nhiều, đến lúc đó thần thϊếp mất đi chỗ dựa, chỉ có thể dựa vào tiền bạc để làm thân."

Lần này không đợi hoàng đế lên tiếng, thái hậu đồng ý: "Nên vậy. Đồ trong Niêm Mai Điện, cần gì ngươi cứ việc mang đi."

"Tạ thái hậu nương nương." Từ Tư Uyển hành lễ, cười nói, "Thứ ba, người mới trong cung không ngừng, nếu qua dăm ba năm thái hậu nương nương mới có thể lành bệnh, không biết bệ hạ có còn nhớ thần thϊếp hay không. Thần thϊếp muốn xin bệ hạ một lời hứa, đến lúc đó bồi thường vị phân cho thần thϊếp, nếu không thần thϊếp ở hậu cung này sẽ bị bắt nạt!"

Ngữ điệu trêu cợt của nàng chọc hắn bật cười, hắn lắc đầu, duỗi tay kéo nàng đứng dậy: "Nàng chịu vì mẫu hậu mà vào lãnh cung, dù ba ngày năm ngày hay dăm ba năm, khi ra ngoài, trẫm đều phong phi vị cho nàng, tuyệt đối không để nàng chịu ủy khuất."

Từ Tư Uyển nghe vậy, tươi cười càng thật lòng.

Tiểu phi tần trong cung không đáng tiền, hoàng đế luôn thích dùng vị phân để dỗ dành, mà tới cung tần chủ vị rồi, càng lên cao càng chậm. Từ quý tần muốn leo lên trên, dăm ba năm cũng chỉ tấn phong nửa phẩm, không thể đến phi.

Lần này nếu nàng có thể lấy được phi vị đúng là kiếm lời. Còn về sức khỏe của thái hậu... Dăm ba năm muốn khỏi hẳn có lẽ là không thể, nhưng chưa đến dăm ba năm bệnh chết lại không khó.

Vì thế nàng trở tay nắm tay hắn, liếc mắt đưa tình: "Lời hứa này bệ hạ đừng cho ai biết, một mình thần thϊếp ghi nhớ là được. Triều đại chưa từng có tiền lệ phi tần vào lãnh cung còn có thể trở lại vị trí cũ, mọi người cho rằng thần thϊếp vào lãnh cung không còn cơ hội xoay người, thần thϊếp mới có thể bình an. Nếu không, chỉ sợ sau này thần thϊếp không thể gặp lại bệ hạ nữa."

"Trẫm hiểu." Hắn gật đầu, ánh mắt lộ sự áy náy.

Nàng nghẹn ngào đúng lúc.

Thái hậu thấy thế sắc mặt cũng trở nên phức tạp, trầm mặc thật lâu, than thở: "Nếu ai gia lành bệnh, Thiến quý tần có công lớn nhất. Nếu ai gia không chịu nổi... Khi đó Thiến quý tần đang ở lãnh cung, tất cả đều do mạng của ai gia không tốt. Ngươi yên tâm, đến lúc đó ai gia sẽ để lại di chỉ thả ngươi ra ngoài, lấp miệng tất cả văn võ bá quan, tôn vị hứa cho ngươi cũng sẽ cho ngươi."

"Thần thϊếp tạ thái hậu nương nương chiếu cố." Từ Tư Uyển hành lễ, sau đó cáo lui.

Giam chính Khâm Thiên Giám kia cũng theo nàng rời khỏi tẩm điện.

Hai người một trước một sau ra khỏi Trường Nhạc Cung, nàng nhìn ra giam chính đang chột dạ muốn tránh mình. Nhưng nàng vẫn cứ xoay người, cười gọi: "Giam chính đại nhân."

Giam chính dừng bước, com rúm người: "Quý tần nương nương."

Nàng quay lại, dừng chân trước mặt ông ta, dương dương tự đắc: "Bổn cung không biết Khâm Thiên Giám bị ai sai khiến, nhưng hiện giờ thái độ của bệ hạ giam chính cũng thấy rồi đấy, bổn cung tin người có thể ngồi vào vị trí giam chính này không phải kẻ hồ đồ, ân tình hôm nay nợ bổn cung, tốt nhất giam chính nên ghi nhớ."

"... Vâng." Trên trán giam chính Khâm Thiên Giám ướt đẫm mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười còn khó coi hơn khóc.

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Sau này mong giam chính nhìn rõ cục diện một chút. Trong hậu cung này, bệ hạ che chở bổn cung, thái hậu cũng thấy áy náy với bổn cung. Còn về hoàng hậu nương nương... Phượng thể không an khang, có thể ngồi trên hậu vị bao lâu còn chưa chắc, nếu giam chính cứ mắt mù tai điếc giúp đỡ nàng ta như vậy, tương lai lần nữa chọc giận thánh nhan, bổn cung chắc chắn đã rảnh giúp đỡ giam chính."

Giam chính sợ hãi: "Quý tần nương nương, vi thần..."

Nàng không có thời gian nghe ông ta nhiều lời, lãnh đạm xoay người bước lên bộ liễn.

Bộ liễn đi thẳng về Sương Hoa Cung. Về tới Sương Hoa Cung, nàng lập tức sai người đóng cửa từ chối tiếp khách, sau đó về Niêm Mai Điện, cũng hạ lệnh đóng cửa, tất cả cung nhân đều ở bên ngoài, chỉ gọi tám người Hoa Thần, Nguyệt Tịch, Lan Huân, Quế Phức, Đường Du, Trương Khánh, Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử vào.

Tám người này là những người đi theo nàng lâu nhất, muốn cùng vào lãnh cung cũng chỉ có bọn họ nàng mới yên tâm.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, nàng không dám một bên tình nguyện cảm thấy yên tâm, vì thế nói rõ ràng: "Vì sức khỏe của thái hậu, ta không thể không vào lãnh cung. Triều đại chưa từng có tiền lệ phi tần vào lãnh cung còn có thể quay lại vị trí cũ, lần này đi... Tuy thái hậu và bệ hạ đã hứa nhưng tương lai thế nào ta cũng không thể nói rõ. Cho nên ta không ép các ngươi đi theo ta."

Nói tới đây, nàng nhìn bốn thị tỳ: "Đường ra của bốn ngươi các ngươi thì dễ sắp xếp rồi. Nếu không theo ta vào lãnh cung, ta lập tức nhờ cha mai mối cho các ngươi, gả các ngươi cho người đọc sách đáng tin cậy. Sau này nếu họ có thể thi đậu công danh, các ngươi cũng đều là phu nhân quan gia."

Hoa Thần nghe vậy hai mắt liền ửng đỏ, lắc đầu liên tục: "Nương nương, không được..."

Lan Huân cau mày: "Nương nương nói gì vậy? Chúng nô tỳ đi theo nương nương mười mấy năm, ở Từ gia chưa từng chịu ủy khuất, vào cung cũng nhờ có nương nương mà cơm ngon rượu say. Bây giờ nương nương gặp nạn, nếu chúng nô tỳ bỏ đi thì có còn là người không?"

Từ Tư Uyển hỏi: "Nguyệt Tịch và Quế Phức thì sao?"

Nguyệt Tịch cắn môi: "Nô tỳ ăn nói vụng về, không biết nói mấy lời tỏ lòng trung thành. Nhưng nô tỳ nói thật, nô tỳ không nghĩ gả chồng có gì tốt, cũng không cảm thấy làm phu nhân quan gia nhất định sẽ có phong cảnh gì. Nếu đi so sánh, đúng là không bằng cả đời hầu hạ nương nương, dù gì nương nương cũng không để nô tỳ chịu ủy khuất gì, cho dù ở lãnh cung kham khổ thì tinh thần cũng thoải mái."

Quế Phức gật đầu, phụ họa: "Đúng thế. Nương nương đối xử tốt với bọn nô tỳ, cho dù vào lãnh cung, nô tỳ cũng không sợ. Nhưng còn gả chồng... Dù trong nhà có lựa chọn tỉ mỉ cho bọn nô tỳ thế nào thì qua cửa cũng phải nhìn mặt cha mẹ chồng chị em dâu, nô tỳ thà cả đời đi theo nương nương."

"Được." Từ Tư Uyển mỉm cười gật đầu, dời mắt nhìn mấy hoạn quan.

Vừa chạm ánh mắt của nàng Đường Du liền nhíu mày: "Tâm ý của hạ nô nương nương còn muốn hỏi?"

"Không hỏi." Từ Tư Uyển thở dài, nhìn Trương Khánh.

Trương Khánh cúi đầu: "Năm đó chuyện của A Phàm, nếu sợ chuyện bé xé ra to nương nương đã có thể đuổi hạ nô đi. Hạ nô sống hay chết cũng không liên quan gì tới nương nương. Nương nương giữ hạ nô ở lại là cứu hạ nô một mạng, ân tình của nương nương hạ nô vẫn luôn ghi nhớ."

Từ Tư Uyển không hề bất ngờ với đáp án này. Năm đó vốn dĩ là nàng cố ý đắn đo chuyện của Trương Khánh, tất cả nhớ thương của Trương Khánh đều trong kế hoạch của nàng.

Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử cũng sôi nổi tỏ vẻ tình nguyện cùng nàng vào lãnh cung, dù gì chủ tử đối tốt với hạ nhân như Từ Tư Uyển không dễ tìm. Nếu rời nàng bị điều đi nơi khác, ngày tháng không biết sẽ thế nào.

Huống chi tốt xấu gì nàng đã được bệ hạ nhận lời. Quân vô hí ngôn, bọn họ đều nghĩ nàng quay về vị trí cũ chỉ là chuyện sớm muộn, đáng để đánh cược.

Từ Tư Uyển thở phào, gật đầu: "Được. Giúp ta gọi Tư Yên tới, ta có một số việc muốn dặn dò muội ấy."

Tám người thấy thế, hiểu ý lui ra ngoài, có người đi mời Tư Yên.

Chỉ một khắc, Tư Yên đã đến. Vì thánh chỉ chưa truyền xuống, Tư Yên vẫn chưa biết gì, nghe Tư Uyển kể, sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch: "Tỷ tỷ!"

"Muội đừng vội, đang có thai, chú ý sức khỏe. Đây chỉ là kế sách tạm thời, cứ để thái hậu ngày ngày nháo nhào như vậy cũng không phải cách." Từ Tư Uyển bỏ qua lời hứa của hoàng đế và thái hậu với nàng.

Tư Yên nôn nóng đứng dậy: "Kế sách tạm thời gì? Phi tần vào lãnh cung làm gì có ai sống sót trở ra? Rõ ràng là thái hậu đang tuyệt vọng muốn thử mọi cách, bệ hạ cũng chịu nghe sao! Muội đi cầu kiến bệ hạ!"

"Quay lại." Từ Tư Uyển bước lên giữ chặt Tư Yên. Tư Yên vừa tức vừa giận nhìn nàng, nàng chỉ cười, nhẹ giọng như dỗ dành tiểu hài tử, "Nghe lời, việc này tự tỷ tỷ biết đúng mực. Lúc này kêu muội tới không phải muốn muội giúp ta đòi lại công bằng, mà là có việc muốn nhờ muội giúp ta."

Nàng vừa nói vừa đỡ Tư Yên ngồi xuống, Tư Yên nghe vậy ngây ra: "Chuyện gì?"

Tự nàng cũng ngồi xuống bên bàn trà: "Dù gì ta cũng là bị phế vị vào lãnh cung, dẫn theo tám cung nhân đã là đặc ân, còn lại đành phải đưa đi nơi khác. Nhưng có Ninh Nhi... Là người ta cứu từ chỗ Cẩm tần, cũng có chút tình cảm, để nàng ấy đi nơi khác ta không bỏ được. Muội thu nhận nàng ấy đi, nàng ấy cũng coi như là người thận trọng."

"Việc này thì dễ." Tư Yên nhíu mày, "Có điều... Tỷ tỷ, đó là lãnh cung! Tỷ tỷ thật sự muốn đi sao? Địch ý của hoàng hậu đối với tỷ rõ ràng như thế, chỉ sợ một khi tỷ tỷ vào lãnh cung, nàng ta liền..."

"Ta không sợ nàng ta, muội không cần lo chuyện này. Hiện tại mình bình an hạ sinh đứa nhỏ này ra là chuyện quan trọng nhất, vấn đề của ta, tự ta có chừng mực."

Tư Yên vẫn không cam lòng, tuy mấy lần muốn nói nhưng cuối cùng đều thôi.

Đêm đó hoàng đế tới Niêm Mai Điện. Gần đây hắn bị chính vụ quấn thân, hiếm khi đặt chân tới hậu cung, hôm nay lại tới cực sớm, trước bữa tối đã tới.

Vì thế bọn họ cùng dùng bữa, lại cùng đọc sách một lúc lâu, cứ an tĩnh ở bên nhau như không có đau thương, thật không giống một đôi uyên ương sắp chìa lìa đau khổ.

Vào đêm, bọn họ cùng lên giường. Nàng cố ý trêu chọc hắn, muốn cho hắn có một đêm khó quên, hắn lại không động vào nàng, chỉ ôm nàng trong lòng.

Thế cũng tốt, một đêm như vậy cũng sẽ rất khó quên.

Nàng cứ thế nằm ngủ trong lòng hắn, bình minh hôm sau lúc mở mắt hắn đã tỉnh, đang ngồi bên cạnh nàng, hai mắt đờ đẫn, bất động rất lâu.

Nàng ngồi dậy, quơ tay trước mắt mắt, mặt cọ vào vai hắn: "Bệ hạ nghĩ gì đấy?"

"Nghĩ về nàng."

"Thần thϊếp còn ở đây mà." Nàng mỉm cười.

Hắn cũng miễn cưỡng cười: "Nghĩ về những chuyện trước đây... Nghĩ rất nhiều."

Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, theo bản năng suy đoán hắn đang hồi tưởng điều gì.

Nhưng nàng không hỏi, bởi vì điều này không quan trọng, nàng chỉ cần biết hồi ức nàng cho hắn đủ nhiều là được. Những hồi ức đó đa phần đều tươi đẹp, cũng có một vài đau khổ, ví dụ như "hài tử" kia của nàng, hắn sẽ mãi ghi nhớ.

"Trẫm chưa từng nghĩ sẽ vì chuyện như vậy mà mất đi nàng."

Nàng duỗi tay ôm lấy hắn: "Phu
quân đâu mất đi thϊếp. Thϊếp chỉ giúp phu quân báo hiếu thôi. Chờ mọi chuyện trôi qua, thϊếp chờ phu quân đón thϊếp ra ngoài."

Đây là cách xưng hô bọn họ chỉ dùng khi nhu tình mật ký, bây giờ dùng chỉ còn sự chua xót.

Hắn bật cười: "Nàng biết không, rất nhiều phi tần hậu cung đều giỏi làm nũng. Tối qua trẫm nghĩ nếu nàng có thể học làm nũng, chỉ cần học được một chút, nàng sẽ không đến mức nhìn rõ đại thể như thế. Nếu nàng cũng chịu ồn ào với trẫm, có lẽ trẫm đã có thể giữ lại nàng."

"Nhưng làm vậy có ích gì? Thái hậu làm ồn, thần thϊếp cũng làm ồn, chẳng phải sẽ khiến bệ hạ khó xử sao? Huống hồ thái hậu tuổi đã lớn còn đang bị bệnh, thần thϊếp chọc giận bà ấy, bà ấy làm sao chịu nổi? Chỉ có như bây giờ, mọi người mới đều tốt. Thần thϊếp chỉ mong bệ hạ đừng có hiềm khích với thái hậu, sau này luôn tẫn hiếu trước giường bệnh."

Hắn gật đầu, im lặng một lúc lâu, lại nói: "Hộ Bộ thượng thư tuổi đã lớn, gần đây sức khỏe cũng không tốt. Trẫm sẽ phong tước vị, cho ông ta áo gấm về làng, vị trí thượng thư kia để phụ thân nàng vào lấp chỗ."

Nàng giật mình: "Bệ hạ sắp xếp như thế là vì năng lực của cha xuất chúng hay vì thần thϊếp?"

"Cả hai." Hắn thản nhiên thừa nhận. Không cho nàng phản bác, hắn che miệng nàng lại, "Nàng không cần gì cả, cũng phải để trẫm làm chút gì đó cho nàng. Phế phi vào lãnh cung muốn quay lại vị trí cũ không dễ, phụ thân nàng ở địa vị cao mới có thể dọn sạch chút trở ngại, trẫm không thể không tính toán trước."

Nghe thế, nàng nhẹ giọng: "Tâm ý của phu quân, thϊếp biết."

...

Sau giờ Ngọ hôm đó, hoàng hậu hạ chỉ phế vị trí quý tần của Từ thị, biếm vào lãnh cung.

Tuy trong ý chỉ nói rõ là vì phượng thể của thái hậu, nhưng Từ Tư Uyển đang là sủng phi đứng đầu hậu cung, đạo ý chỉ này vẫn gây ra sóng to gió lớn.

Oánh tiệp dư vừa biết chuyện liền xông tới Sương Hoa Cung, cung nhân không cản được nàng ấy, nàng ấy trực tiếp xông vào tẩm điện, vào cửa liền hỏi: "Sao lại thế này?"

Từ Tư Uyển bình thản: "Thì chính là như trong ý chỉ mà tỷ tỷ nghe nói."

Oánh tiệp dư giận đến kiều dung trắng bệch: "Là hoàng hậu... Là hoàng hậu đúng không? Muội chờ đó, ta tuyệt đối sẽ không để ả yên! Rõ ràng đã ngồi ổn trên hậu vị còn ngáng chân phi tử, thứ gì hả! Ả tưởng chúng ta dễ bắt nạt lắm sao!"

Từ Tư Uyển bật cười: "Tỷ tỷ đừng nóng giận."

"Sao có thể không giận!" Oánh tiệp dư trừng mắt, "Hậu cung ai ai cũng chướng mắt xuất thân của ta, ta cũng không thích họ, vất vả lắm mới tìm được một người hợp ý... Ả thì hay rồi, đày muội vào lãnh cung! Trước đây ta chưa từng chọc giận ả, sau này không chọc ả đến đêm đêm khó ngủ ta đây không phải họ Chúc! Nếu ả thật sự có bản lĩnh thì đày cả ta vào lãnh cung đi, tốt nhất là để hai hồ ly tinh chúng ta làm bạn!"

...

Trường Thu Cung.

Hoàng hậu vốn đang bận rộn chuẩn bị cho cung yến trừ tịch, chợt có cung nhân vào bẩm báo, nàng ta cũng không ngước nhìn.

Hoạn quan kia quan sát sắc mặt nàng ta, do dự mãi mới nói về thánh chỉ.

Sống lưng hoàng hậu chợt lạnh, ngước mắt: "Cái gì?"

"... Vì phượng thể của thái hậu nương nương, bệ hạ phế vị phân của Thiến quý tần, biếm vào lãnh cung." Hoạn quan lặp lại lần nữa.

Hoàng hậu hoảng sợ. Tranh chấp lần này nàng ta đều nghe thấy, lại không ngờ hoàng đế sẽ thật sự ân chuẩn. Nghĩ đến kẻ địch khiến mình đau đầu cứ thế vào lãnh cung, sắc mặt nàng ta trở nên phức tạp, vừa muốn nhíu mày vừa muốn cười.

Thính Cầm thấy thế, lặng lẽ phất tay, cho hoạn quan kia lui xuống trước, sau đó hỏi: "Nương nương, Từ thị vào lãnh cung, vậy... Chuyện lần trước chúng ta cần điều tra không?"

Hoàng hậu hoảng hốt, không trả lời. Đợi bình tĩnh lại, nàng ta trầm giọng: "Nếu ả đã vào lãnh cung, chúng ta không cần tốn sức nữa, phi tần vào lãnh cung không thể ra ngoài, huống chi ban sai của Từ gia cũng coi như tận tâm, nếu đã không còn kẻ gây chướng mắt, bổn cung cũng không muốn đắc tội Từ gia."

"Vâng." Thính Cầm thầm thở phào.

Rất nhiều thời điểm nàng ta cảm thấy hoàng hậu nương nương quá căng thẳng, quá sợ phi tần tranh vị với mình, có một số việc mất đi chừng mực.

Ví dụ như an bài lần trước, diệt trừ Thiến quý tần đương nhiên quan trọng, đắc tội Từ gia lại không đáng. Trâm anh thế anh như vậy vốn là cây đại thụ trong triều, ngày thường lại trung thành hiền lành, bị chọc giận không dễ làm hòa.

Hiện giờ Từ thị vào lãnh cung, hoàng hậu chịu thu tay là chuyện tốt.

Hai canh giờ sau, Từ Tư Uyển đạp bóng đêm thê lương vào lãnh cung. Đi theo sau là bốn cung nhân cùng rất nhiều rương gỗ của hồi môn.

Phi tần vào lãnh cung đều chưa từng có khí thế như vậy, trên đường nàng đi, các cung nhân xung quanh đều bước lên vấn an, ánh mắt đầy sự lấy lòng, nhưng lại không dám quá thân.

Chưởng sự lãnh cung tự mình dẫn đường, tòa viện này nằm ở giữa lãnh cung, so với cung thất hậu cung thì chỉ có màu sơn loang lổ một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu lọt gió mưa dột.

Nàng vào phòng ngủ, các nơi trong phòng đều đã được sắp xếp thỏa đáng. Hoạn quan kia cười nói: "Nương nương yên tâm, tất cả đồ đạc đều là đồ mới do Thượng Công Cục đưa tới, không dám để nương nương dùng đồ của đám tội nhân đã dùng."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Đã bị phế vị, dù vì lý do gì cũng không thể nhận tiếng nương nương. Công công gọi ta một tiếng nương tử đi, chúng ta đừng để người khác tìm được cớ gây chuyện."

"Nương tử nói đúng, nương tử nói đúng." Hoạn quan khom người, thấy nàng mệt mỏi, nhận thưởng từ chỗ Hoa Thần xong liền lui ra ngoài.

Lan Huân và Quế Phức hướng dẫn Tiểu Lâm Tử và Tiểu Triết Tử nâng từng rương vào phòng, dọn một vài bộ xiêm y nàng hay mặc vào tủ quần áo, lại bày trang sức lên bàn trang điểm. Vừa bận xong những chuyện này, Trương Khánh vén màn vào bẩm: "Nương tử, những cung nhân ở lãnh cung muốn đến dập đầu với người."

Từ Tư Uyển mỉm cười: "Chỉ là muốn xin tiền thưởng thôi, ngươi đi lấy chút bạc vụn phát xuống. Sau này các ngươi đều phải nhớ, ta ở lãnh cung tuy không tin được họ nhưng cũng không thể tùy tiện trở mặt, sau này nếu tiếp xúc đều phải duy trì thái độ tốt, không được kiếm chuyện thị phi."

"Vâng." Trương Khánh khom người, "Vậy hạ nô sẽ đi thưởng cho họ mỗi người năm lượng bạc, nói là lễ gặp mặt của nương tử."

Từ Tư Uyển gật đầu: "Đi đi."

Trương Khánh khom người cáo lui.

Hoa Thần nhìn sắc trời, nói: "Nô tỳ đi truyền thị. Lãnh cung có bếp riêng, tuy ngày thường cơm canh không ra gì nhưng lần này thái hậu nương nương đặc biệt phái mấy đầu bếp tới để hầu hạ nương nương."

"Không được." Từ Tư Uyển lắc đầu, "Hôm nay không ăn. Ta căng thẳng mấy ngày liên tiếp, bây giờ trần ai lạc định, chẳng có gì phải ăn cả."

Hoa Thần nhíu mày muốn khuyên: "Nương tử..."

Từ Tư Uyển khẽ cười: "Đừng như thế, không ăn một bữa không chết được. Nếu thật sự đói, ta tất nhiên sẽ ăn." Nói tới đây, nàng cao giọng, "Lát nữa các ngươi muốn ăn gì thì cứ nói với bếp nhỏ. Tuy chúng ta vào lãnh cung nhưng trong tay có tiền, không cần tự ủy khuất chính mình."

Mọi người đang bận rộn nghe vậy liền đáp vâng, bầu không khí trở nên tươi vui hơn một chút. Từ Tư Uyển cũng cười, sau đó lên giường nằm.

Nàng gối đầu lên tay, nhìn màn giường, suy nghĩ.

Hiện giờ Từ gia chắc đã an ổn. Hoàng hậu muốn bằng sức của chính mình động vào Từ gia vốn không phải chuyện dễ, mà nàng đã vào lãnh cung, hoàng hậu hẳn sẽ không tốn nhiều công sức.

Từ trò khôi hài ngày đó, tinh thần nàng căng chặt mấy ngày, hoàn toàn không dám thả lỏng, hiện tại coi như được thở phào.

Có điều, nàng vẫn còn vài vấn đề chưa suy nghĩ cẩn thận.

Ví dụ như chuyện hài tử kia... Ngay cả nàng cũng không nhớ, biết chuyện của Từ gia chỉ có mấy người, không biết hoàng hậu từ đâu mà biết.

Ví dụ như sự chắc chắn của hoàng hậu hôm đó. Nàng không biết vì sao hoàng hậu lại nhận định xuất thân của nàng có ẩn tình khác, nhưng hoàng hậu đã làm như vậy, chắc chắn có đạo lý của nàng ta.

Vở kịch này còn chưa xong, sương mù còn phải gạt ra.

Không chỉ thế, sau khi biết rõ ngọn nguồn, nàng còn cần ổn định trái tim hoàng đế. Bằng không chỉ cần nàng ra khỏi lãnh cung, hoàng hậu vẫn có thể nhắc lại việc này, tất cả chung quy sẽ là tai họa ngầm.

Hiện tại, hoàng đế chỉ "không tin việc này". Điều này với Từ gia chưa đủ, nàng phải khiến hắn từ "không tin" chuyển sang "không thèm để ý" mới có thể đánh mất giá trị của lợi thế trong tay hoàng hậu.

Từ Tư Uyển lắc đầu, một bên sôi sục ý chí chiến đấu, một bên cảm thấy quá nhiều chuyện khiến người ta mệt mỏi.

Nghĩ mãi, nàng biết chuyện này cuối cùng phải giải quyết từng bước, cho nên quyết định ra tay từ chuyện đơn giản nhất.

Nàng gọi Đường Du tới: "Bệ hạ đã phân phó, tuy ta vào lãnh cung nhưng vẫn có thể để Lộ thái y chăm sóc. Ngày mai ngươi đi hỏi hắn, bảo hắn khi nào rảnh tới đây một chuyến, ta cần hắn kiểm tra trong ngoài viện một lần, xem có chỗ nào không ổn không."

Nguyệt Tịch đang sắp xếp bàn trang điểm nghe vậy giật mình: "Nương tử sợ nơi này đã bị động tay chân."

"Cẩn thận một chút sẽ không sai." Từ Tư Uyển cười cười.

Thật ra nàng không nghĩ hoàng hậu sẽ lỗ m ãng như vậy, chỉ là nếu với tính tình của nàng ta, rất có khả năng nàng ta sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện