Huống hồ nàng đã là phi, các phi tần đến vấn an chúc mừng đều là lễ nghĩa, hoàng tử công chúa vốn không cần phải tới. Túc thái phi bảo Nguyên Tranh tới đây chắc là cũng có ý muốn lôi kéo làm thân.
Nghe Từ Tư Uyển phân tích, Oánh phi nghĩ nghĩ, gật đầu: "Việc này cũng có khả năng. Dù sao Túc thái phi cũng lớn tuổi rồi, sau khi thái hậu qua đời làm gì cũng cố sức. Bà ấy chăm sóc Nhị hoàng tử nhiều năm, dù bệ hạ không thích Nhị hoàng tử, bà ấy vẫn mong Nhị hoàng tốt lên. Hiện tại thấy muội được phong địa vị cao, sau lưng còn có Từ gia, nếu có thể trở thành chỗ dựa cho Nhị hoàng tử thì đúng là chuyện không thể tốt hơn."
"Thế mới bảo đây là chuyện ngươi tình ta nguyện." Từ Tư Uyển khẽ cười, "Có điều muội không vội, còn phải xem thái độ của bệ hạ đã. Tỷ tỷ không cần lo, muội tự biết đúng mực."
"Dù gì cũng không phải ta nuôi, muội xem mà làm đi." Oánh phi nói.
Từ Tư Uyển lại hỏi: "Gần đây Khác phi tỷ tỷ có tâm sự gì sao?"
"Khác phi?" Oánh phi cẩn thận suy nghĩ, lắc đầu, "Không nghe nói, sao vậy?"
"Không có gì." Nhớ lại lời hoàng đế nói, Từ Tư Uyển vẫn theo bản năng muốn thăm dò rõ ràng, nếu Oánh phi cũng không biết, nàng chỉ có thể tìm cơ hội khác đến chỗ Khác phi.
Chờ Oánh phi cũng đi, Từ Tư Uyển nghỉ ngơi nửa ngày, gần chiều hôm, nàng vừa dặn dò buổi tối cho Niệm Quân, cung nhân ngự tiền tới Phi Hương Điện mời nàng cùng hoàng đế đến suối nước nóng sau núi.
Sau hành cung có một suối nước nóng, nơi này ngoại trừ suối nước nóng thì tẩm điện, thư phòng, hoa viên đều có đủ.
Khi thánh giá giá lâm, sắc trời đã hoàn toàn tối, trong cung suối nước nóng thắp đầy đèn dầu.
Từ Tư Uyển được cung nhân hầu hạ thay y phục, áo tắm màu hồng nhạt chỉ có một tầng mỏng che đến ngực, cánh tay lộ ra ngoài. Lớp áo mỏng manh mặc vào nước sẽ không khó chịu.
Nàng vào bể tắm nước nóng không bao lâu, hoàng đế cũng tới. Hình thức áo tắm của nam tử khá đơn giản, thoạt nhìn rất tiêu sái.
Nghe tiếng bước chân hắn đến gần, nàng làm như không phát hiện, cũng không xoay người, chỉ lo đùa nghịch trong nước. Hắn theo thềm đá bước xuống, đợi cả người đều ở trong nước, liền duỗi tay ôm lấy nàng: "Hôm nay có mệt không?"
Từ Tư Uyển biết hắn chỉ việc chúng phi tần đến vấn an, khẽ cười: "Chúng tỷ muội ngồi uống trà trò chuyện với nhau có gì mà mệt? Thần thϊếp còn gặp mấy vị hoàng tử và công chúa, ở trong điện rất náo nhiệt, Niệm Niệm cũng vui."
"Liên quý nhân thì sao?"
Từ Tư Uyển ngẩn ra, hồi tưởng lại, lắc đầu: "Không gặp, sao bệ hạ lại hỏi tới nàng ấy?"
Hắn khẽ cười: "Tính tình nàng ta không tốt, sợ lại chọc nàng không vui."
"Không có." Từ Tư Uyển đáp, trong lòng lại cảm thấy thật thú vị.
Tính tình Liên quý nhân không tốt thì trước đây cũng từng được hắn sủng ái, dù là vì dung mạo hay nguyên nhân nào khác, tóm lại cũng nên có chút tình nghĩa.
Nhưng hiện tại, vì lấy lòng nàng, hắn lại nói Liên quý nhân như vậy.
Nàng nghiền ngẫm chuyện nực cười trong đó, lại nói: "Thần thϊếp còn gặp Nguyên Tranh, nhoáng cái Nguyên Tranh đã lớn như vậy."
Tề Hiên cau mày: "Nguyên Tranh không hiểu chuyện, nàng đừng so đo với nó."
Từ Tư Uyển ngạc nhiên: "Thần thϊếp so đo cái gì?"
Hắn cứng đờ: "Nó không chọc nàng tức giận sao?"
Nghe hắn nói như vậy, xem ra Oánh phi bảo hắn không thích Nguyên Tranh là sự thật, chỉ gặp mặt đã tức giận cũng không phải giả.
Nàng làm như không biết, mỉm cười: "Không có, Nguyên Tranh rất ngoan, cũng rất biết cách chiếu cố muội muội, có điều tính tình hơi câu nệ một chút. Nói đến thần thϊếp lại đau lòng thay nó, từ lúc chưa có ký ức nó đã mất mẫu thân, sau này dưỡng mẫu cũng bị định tội mà không còn, Túc thái phi tuổi lại cao, dù có lòng chăm sóc nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm. Nó thấy các hoàng tử trong cung đều có mẫu thân bên cạnh, không biết hâm mộ thế nào, hài tử tuổi còn nhỏ khó tránh khỏi sẽ cảm thấy bản thân không bằng người khác, làm việc gì cũng càng thêm cẩn thận."
Hoàng đế dao động. Dù hắn không thích Nguyên Tranh thì đó cũng là có con của hắn.
Hắn nhìn nàng: "Nàng nghĩ như vậy?"
"Vâng." Từ Tư Uyển thở dài, "Hài tử trong cung không ai dễ dàng. Nói đến... Bệ hạ có trách thần thϊếp giấu chuyện của Niệm Niệm ba năm không?"
Thấy hắn sững sờ, nàng liền biết hắn trách nàng, ít nhất là trách cái suy nghĩ kỳ quái đó.
Nhưng hắn lại lắc đầu: "Nàng là mẫu thân, không muốn chịu nổi khổ mẫu tử chia lìa, trẫm hiểu, trẫm không trách nàng."
"Thần thϊếp không nên ích kỷ như vậy. Khi ấy thần thϊếp từng nghĩ hay là đưa Niệm Quân ra ngoài. Nó là nữ nhi của bệ hạ, nên trưởng thành trong môi trường chúng tinh phủng nguyệt, không có đạo lý sống cô đơn mãi trong lãnh cung."
Hắn nhìn nàng, trầm mặc nghe nàng nói tiếp.
"Nhưng thần thϊếp cứ băn khoăn. Hậu cung quá nhiều chuyện ngươi lừa ta gạt, thần thϊếp cẩn thận mọi việc vẫn suýt bị hại nhiều lần. Một hài tử nhỏ như nó hoàn toàn không có sức lực đối phó với đao quang kiếm cảnh, những kẻ ghen ghét thần thϊếp trong cung e là sẽ không bỏ qua cho nó."
Hắn thở dài, ôm nàng càng chặt: "Nếu nàng đưa nó ra ngoài, trẫm đương nhiên sẽ bảo vệ nó thật tốt."
"Thần thϊếp biết bệ hạ sẽ dốc hết sức che chở hài tử. Nhưng nó ở ngoài sáng, địch ở trong tối, bệ hạ lại bị chính vụ quấn thân, thần thϊếp không thể không lo bệ hạ không có cách nào phân thân. Trong cung nhiều thời đại đều có hài tử ra đi không rõ ràng, thần thϊếp không dám đánh cược, thần thϊếp không thể để nó là người tiếp theo."
Giọng nói nàng mềm mại mang theo sự dịu dàng và nỗi băn khoăn của mẫu thân.
Hắn nói tiếp lời nàng chưa nói: "Tính ra cuộc sống trong lãnh cung đúng là an bình hơn. Chỉ là một mình nàng nuôi nó, còn phải tốn sức không để tin tức truyền ra ngoài, thật sự vất vả."
"Chỉ cần nó bình an, thần thϊếp sợ gì vất vả?" Nàng mỉm cười, "Cũng may bây giờ một nhà chúng ta đã đoàn tụ, cuộc sống sau này tất nhiên sẽ bình bình an an."
"Ừ." Tình ý trong mắt càng rõ, hắn không nhịn được mà hôn nàng, tay trong nước cũng thăm dò bên hông, sờ soạng dây áo tăm, xúc cảm trơn trượt trở nên rung động lòng người.
Khoảng nửa canh giờ, tiếng nước cùng tiếng người đan xen trong suối nước nóng, khi Từ Tư Uyển được hắn bế ra khỏi hồ eo đã bủn rủn, tóc dài ướt đẫm rũ xuống.
Hắn hình như rất thích nàng trong bộ dáng này, khi nàng ngồi trước bàn trang điểm lau mình, hắn đứng phía sau cười ngắm nàng rất lâu.
Thay xiêm y sạch sẽ, hai người qua tẩm điện cùng dùng bữa. Bọn họ ngâm nước nóng lâu, cả người đều mềm nhũn, lúc dùng bữa Từ Tư Uyển dường như không thể nhấc nổi đũa, Tề Hiên lại rất có hứng thú, kiên nhẫn đút nàng ăn no.
Ban đêm đương nhiên lại là một màn triền miên lâm li. Hắn hiếm khi có thời điểm không bận chính sự cho nên phóng túng một chút, kéo nàng tiêu dao hết hồi này đến hồi khác, từ đêm khuya đến tận sáng sớm.
Vì thế giấc ngủ này Từ Tư Uyển ngủ tới gần trưa.
Lúc mở mắt, hắn đang ngồi đọc sách bên cạnh, thấy nàng tỉnh, hắn dịu dàng đưa tay vuốt ve mặt nàng: "Dậy rồi sao?"
"Vâng." Nàng cười gật đầu, nhích lại bên hắn, "Thần thϊếp thích chỗ này, hôm nào rảnh cũng dẫn Niệm Niệm tới chơi được không?"
"Được." Hắn vui vẻ gật đầu.
Nàng nghĩ nghĩ, lại nói: "Thần thϊếp thấy phong cảnh ở chân núi đẹp lắm, chỉ là nếu vào giữa hè thì quá nóng, nếu có thể có hành lang thì tốt. Mùa hè mà ngồi ở đó ngắm cảnh chắc chắn rất thú vị."
Hắn thuận miệng nhận lời: "Vậy trẫm sẽ sai người xây cho nàng."
"Không cần." Nàng lắc đầu, "Thần thϊếp chỉ nghĩ gì nói đó, bệ hạ không cần phải vì thần thϊếp mà xây dựng rầm rộ."
"Một hành lang mà thôi, có gì mà rầm rộ?" Hắn bật cười, "Xây một cái hành lang, rồi xây một mái đình, trong đình có thêm bàn đu dây, sau này có thể cho Niệm Niệm chơi."
Nàng nghe vậy thì không nói nữa, chỉ khẽ cười như đắm chìm vào ảo tưởng tươi đẹp.
Nhưng thật ra... Đúng vậy, nàng muốn hắn xây dựng rầm rộ vì mình, bắt đầu từ một dãy hành lang, một đình hóng gió, nàng sẽ cẩn thận đòi những thứ không quá đáng, nhưng càng đòi càng nhiều.
Con đê ngàn dặm sụp vì tổ kiến.
Nàng phải như tổ kiến đó từng chút khiến quốc khố vốn không đầy đủ của Đại Ngụy càng trống rỗng.
...
Sau giờ ngọ hai người mới về hành cung, khi Từ Tư Uyển về Phi Hương Điện, Niệm Quân đang theo Đường Du đọc sách. Nàng qua sương phòng xem hài tử, vô tình phát hiện ở cửa phòng có bóng người lén lút, ánh mắt vừa xẹt qua, còn chưa kịp nhìn rõ, thân ảnh kia liền lùi ra ngoài.
"Ai?" Nàng gọi.
Nguyên Tranh chân tay co cóng bước qua ngạch cửa, hành lễ: "Thiến phi nương nương an."
"Nguyên Tranh." Thấy là nó, Nàng liền cười rộ, "Sao con lại tới đây?"
Nguyên Tranh cúi đầu, không dám đi đến trước mặt nàng, nhỏ giọng: "Túc thái phi bảo con đến vấn an nương nương."
Lại tới vấn an, ý của Túc thái phi đã quá rõ ràng.
Từ Tư Uyển nhìn nó: "Túc thái phi còn nói gì không?"
"Còn... Còn nói..." Nguyên Tranh hình như rất sợ, cắn môi, rơi vào trầm mặc.
Từ Tư Uyển dỗ dành: "Nói đi, không sao, bổn cung không trách con."
"Túc thái phi nói..." Nó ậm ừ một lúc, "Nói con gọi nương nương là Thiến mẫu phi." Nói tới đây, nó bỗng trở nên căng thẳng, "Nương nương sẽ không giận chứ?"
"Đương nhiên là không." Từ Tư Uyển mỉm cười.
Nguyên Tranh sững sờ, trên khuôn mặt nhỏ cuối cùng cũng xuất hiện ý cười.
Từ Tư Uyển nhìn Niệm Quân, sờ trán nó: "Niệm Niệm, buổi tối mẫu phi dẫn con qua chỗ phụ hoàng nhé."
"Vâng." Niệm Quân đồng ý.
Từ Tư Uyển lại nhìn Nguyên Tranh: "Nguyên Tranh đi cùng đi."
"Con không đi!" Nguyên Tranh lập tức lùi một bước, ý cười cũng biến mất không còn, "Phụ hoàng không thích con, con không đi!"
"Không được nói như vậy." Nụ cười của Từ Tư Uyển không hề thay đổi, "Hôm qua bệ hạ còn nhắc tới con đấy, nếu con không đi thì ngài ấy sẽ nổi giận."
Hai chữ "nổi giận" như đánh trúng nhược điểm của Nguyên Tranh, hài tử từ nhỏ không được đối xử tử tế thường luôn xem mặt đoán ý, cực kỳ sợ trưởng bối tức giận.
Vì thế nó không nói gì.
Từ Tư Uyển hỏi nó: "Cùng dùng bữa với nhau thôi, được không?"
Nguyên Tranh cứng nhắc gật đầu.
Từ Tư Uyển làm như không biết nó đang kinh sợ bất an, thấy nó gật đầu thì không nói nữa. Nàng vốn không yêu thích hài tử của Tề Hiên là bao, có thể dốc lòng chăm sóc Niệm Quân là vì trong mắt nàng, huyết mạch của Từ gia quan trọng hơn.
Từ Tư Uyển sai người đi bẩm báo Túc thái phi, nói để Nguyên Tranh ở chỗ nàng thêm một lúc. Túc thái phi không hề dị nghị, còn sai cung nhân đưa mấy bộ xiêm y của Nguyên Tranh tới, nói tiểu hài tử bước bỉnh, sợ chơi đùa làm dơ xiêm y.
Nhưng Nguyên Tranh cùng lắm chỉ ở chỗ nàng hai ngày, nếu chỉ vì chơi mà cần thay y phục, nhiều nhất thì hai bộ là đủ. Từ Tư Uyển nhìn bảy tám bộ xiêm y Túc thái phi sai người đưa tới, thầm hiểu ý bà, liền nói với Hoa Thần: "Ngươi đi nói với Túc thái phi thật ra không cần phiền phức như vậy. Ở chỗ bổn cung có rất nhiều vải vóc, hôm khác sẽ bảo Thượng Phục Cung may mấy bộ mới cho Nguyên Tranh."
Chỉ cần nói vậy, Túc thái phi sẽ hiểu ý nàng.
Bọn họ "ngươi tình ta nguyện", chuyện sau đó cũng trở nên dễ giải quyết. Hẳn không cần nàng nhiều lời, Túc thái phi sẽ tìm cơ hội thích hợp đi nói chuyện với hoàng đế, nàng chỉ cần chờ là được.
Chạng vạng, Từ Tư Uyển dẫn hai đứa nhỏ rời khỏi Phi Hương Điện. Vì Phi Hương Điện rất gần Thanh Lương Điện, nàng không cần ngồi bộ liễn, chậm rãi tản bộ.
Niệm Quân hoạt bát, cùng Đường Du và Hoa Thần chạy phía trước. Tâm trạng Nguyên
Tranh nặng nề, cả đoạn đường đi đều cúi đầu, lặng lẽ theo sát Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển cũng không nói nhiều, cứ trầm mặc đi về phía Thanh Lương Điện.
Mắt thấy Thanh Lương Điện ở ngay phía trước, hai mắt Niệm Quân sáng lên, kêu: "Xem ai tới trước!" Dứt lời, hài tử liền xách váy nhảy nhót chạy về Thanh Lương Điện.
Đường Du và Hoa Thần ngầm hiểu, làm bộ đuổi theo, nhưng luôn giữ khoảng cách chậm hơn Niệm Quân một bước. Càng gần Thanh Lương Điện, hai người càng chạy chậm lại, Niệm Quân không phát hiện, cố hết sức vọt vào cửa điện mới thở phào, thở hồng hộc, quay đầu nhìn họ.
Đường Du khom lưng tay chống đầu gối, giả bộ cũng chạy mệt, cười nói: "Công chúa thắng rồi!"
Niệm Quân hoan hô, thấy Từ Tư Uyển còn ở xa, kêu lên: "Nương, người mau lên!"
"Tới đây." Từ Tư Uyển cười đáp.
Nguyên Tranh ở cạnh lại run lập cập.
Tẩm điện của thiên tử không phải nơi có thể la hét ầm ĩ như vậy, nó cũng từ vì thế mà bị phụ hoàng trách cứ hai lần, từ đó không dám tới nữa.
Nhưng Niệm Quân nào biết, nghe Từ Tư Uyển trả lời xong, nó phát hiện Đường Du và Hoa Thần đều không bước lên, nghiêng đầu gọi: "Sao các ngươi không vào?"
Bọn họ không thể vào Thanh Lương Điện chơi cùng hài tử nữa, Đường Du lắc đầu: "Chạy mệt quá, chúng nô tài tìm nơi nghỉ ngơi chút, công chúa cũng nghỉ ngơi đi."
Niệm Quân khó hiểu: "Vậy vào trong nghỉ ngơi đi!"
Còn chưa dứt lời, hài tử đột nhiên bị người phía sau bế lên. Niệm Quân sợ hãi, hét chói tai, hoàng đế ôm nó thật vững, ngón tay gõ nhẹ giữa mày nó một cái: "Để trẫm xem tiểu cô nương nhà ai điên cuồng vậy hả?"
Niệm Quân dù gì cũng chưa thân với hắn, vừa thấy hắn, liền giãy giụa không ngừng: "Buông ra!"
"Không buông." Hoàng đế khẽ cười, liếc nhìn Đường Du và Hoa Thần đang hành lễ, "Qua trắc điện uống trà đi."
Dứt lời, hắn liền bế Niệm Quân vào trong.
Đó là trà thượng đẳng, trong cung chẳng có mấy cung nhân được thiên tử tự mình ban thưởng. Đường Du và Hoa Thần cứng họng, vội đáp: "Tạ bệ hạ."
Một lát sau, Từ Tư Uyển mới đến Thanh Lương Điện, khi ở bên ngoài vẫn nghe tiếng khóc lớn của Niệm Quân.
Nàng sửng sốt, không khỏi nhanh chân, vào trong thì thấy hoàng đế đang ngồi xổm, luống cuống nhìn Niệm Quân. Niệm Quân đứng cách hắn mấy bước, khóc lóc kêu: "Ngài đừng qua đây!"
Mắt thấy Từ Tư Uyển, Niệm Quân như nhìn thấy cứu tinh, lập tức chạy về phía Từ Tư Uyển: "Nương..."
"Niệm Niệm." Từ Tư Uyển cúi người ôm nó, thấy nó khóc đến hai mắt đỏ bừng, đau lòng bế lên.
Niệm Quân lập tức khóc dữ hơn, chỉ vào hoàng đế, cáo trạng: "Niệm Niệm không cho ôm, phụ hoàng cứ một hai đòi ôm!"
"..." Hoàng đế ngượng ngùng ho khan.
Từ Tư Uyển nhịn cười, vừa nhìn hắn vừa dỗ Niệm Niệm: "Được rồi, lần sau bảo phụ hoàng phải thương lượng với Niệm Niệm, Niệm Niệm vui mới cho bế được không?"
Tính cách của Niệm Quân là khi không vui sẽ khóc rất dữ, nhưng dỗ là ngoan ngay. Vừa nghe nói lần sau có thể thương lượng, tiếng khóc lập tức nhỏ dần, hài tử thút tha thút thít gần đầu, uất ức tựa vào vai Từ Tư Uyển.
Từ Tư Uyển vỗ về sau lưng nó, lại nói: "Lần sau không được hung dữ với phụ hoàng như vậy, có gì chúng ta từ từ nói. Con xem, phụ hoàng đã hung dữ với con chưa?"
Niệm Quân không trả lời, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vào vai Từ Tư Uyển.
Thật ủy khuất mà!
Từ Tư Uyển mềm lòng, khẽ cười, bế nó đến bên ghế ngồi xuống.
Lúc này, hoàng đế mới chú ý tới cạnh nàng còn có Nguyên Tranh.
Nguyên Tranh câu nệ hành lễ, ý cười trên mặt hoàng đế phai đi, liếc nhìn Nguyên Tranh, lời là hỏi Từ Tư Uyển: "Sao lại dẫn nó tơi đây?"
Từ Tư Uyển lau nước mắt cho Niệm Quân, thong dong nói: "Nguyên Tranh chơi với Niệm Niệm nửa ngày, thần thϊếp không thể để nó một mình ở Phi Hương Điện dùng bữa, nên cùng dẫn tới."
Tề Hiên nhí mày, không nói gì cả, phân phó Vương Kính Trung truyền thiện rồi xoay người đi về phía ngự án, để lại một mình Nguyên Tranh đứng đó.
Từ Tư Uyển thấy thế, vẫy tay với nó: "Qua đây, chuẩn bị bàn ăn còn cần chút thời gian, chúng ta chờ một lát."
Nguyên Tranh thở phào, đi đến bên cạnh Từ Tư Uyển. Niệm Quân đã hết khóc, chỉ còn tiếng khụt khịt.
Nguyên Tranh nhìn Niệm Quân, tâm trạng hết sức phức tạp. Nó biết phụ hoàng không thích mình, Túc thái phi thường hay an ủi, nói vì phụ hoàng gặp nó quá ít, sau này dần dần sẽ khá lên thôi.
Nhưng hôm nay vị muội muội này... Các cung nhân đều nói muội ấy "mới tới", trước nay chưa từng gặp phụ hoàng, nó tưởng tình cảnh của muội ấy sẽ giống mình, ai ngờ phụ hoàng đối tốt với muội ấy như vậy.
Mà Thiến phi đối xử với nó cũng không tiện lắm, tuy không tốt bằng với muội muội nhưng dịu dàng hơn phụ hoàng nhiều.
...
Phượng Hoàng Điện.
Từ lúc Thiến phi rời khỏi lãnh cung, hoàng hậu luôn ốm đau triền miên trên giường. Hoàng trưởng tử hiếu thảo, gần đây ngày nào cũng tới dùng bữa với hoàng hậu, chỉ khi có hắn ở bên, khí sắc của hoàng hậu mới khá một chút.
Tôi nay lúc dùng bữa tối, hoàng hậu nhắc tới việc chọn hoàng tử phi cho hắn. Thật ra việc này hoàng hậu không thể làm chủ, bởi vì hoàng đế muốn lập hắn làm trữ quân, người được chọn làm hoàng tử phi cũng phải hợp với thái tử phi, trong đây liên lụy rất nhiều, hoàng hậu không tiện nhiều lời.
Cho nên mẫu tử hai người chỉ tâm sự một chút. Hoàng hậu nói hoàng đế có nhắc tới vài người, ai nấy cạnh cửa đều cao, trong đó có hai người cùng gia tộc với hoàng hậu.
Hoàng hậu nói: "Chờ việc này ổn thỏa, những việc phiền lòng khác không đáng nhắc tới nữa."
"Đúng vậy." Nguyên Giác mỉm cười.
Đúng lúc này Dịch Kỳ đi vào, thấy bầu không khí trong điện đang hòa hợp, muốn nói lại thôi. Nhưng hoàng hậu đã nhìn qua, hỏi: "Sao thế?"
"... Nương nương." Dịch Kỳ khom người đi tới, "Thiến phi nương nương vừa dẫn Nhị hoàng tử và Ninh Phúc công chúa đến Thanh Lương Điện dùng bữa."
Một câu lời ít ý nhiều lại như sấm sét đánh ngại đại điện.
Sắc mặt hoàng hậu trắng bệch, sắc mặt hoàng trưởng tử cũng thay đổi: "Nhị đệ và Thiến phi rất thân nhau sao?"
Dịch Kỳ đáp: "Hôm qua lúc chúng phi tần đi vấn an Thiến phi, Túc thái phi cũng bảo Nhị hoàng tử đi. Sáng sớm hôm nay, nhũ mẫu của Nhị hoàng tử lại dẫn Nhị hoàng tử qua Phi Hương Điện, ở đó hơn nửa ngày."
Chỉ nghe, hoàng hậu đã bắt đầu thở hổn hển.
Thiến phi không phải đèn cạn dầu, chiếm hết trái tim hoàng đế, khiến người làm trung cung này cũng thấy bất an. Nhưng nàng vẫn luôn không đuổi cùng gϊếŧ tận Thiến phi là vì Thiến phi không có nhi tử.
Nữ nhân trong cung không có nhi tử chắc chắn không có tương lai. Ninh Phúc công chúa dù được sủng ái cũng không chiếm được ngôi vị hoàng đế, đến khi hoàng đế băng hà, tân quân kế vị, công chúa chỉ có thể đi hòa thân, Thiến phi cũng từ đó mà mất đi chỗ dựa.
Nhưng nếu nàng có được Nhị hoàng tử thì khác. Nhị hoàng tử không được thánh tâm, nhưng Thiến phi là yêu nghiệt, chỉ sợ hoàng đế yêu ai yêu cả đường đi lối về.
Hoàng hậu ngơ ngẩn lắc đầu, nhìn Dịch Kỳ: "Ngươi đi nói việc này với Phương chiêu dung, nói với nàng ta sau này chỉ sợ Nhị hoàng tử có thể vượt mặt nhi tử của nàng ta."
"Vâng." Dịch Kỳ hành lễ.
Hoàng hậu lại nhìn Nguyên Giác: "Gần đây con cũng thường xuyên qua Thanh Lương Điện đi. Công khóa không thể lơ là, nhưng tình cảm phụ tử cũng không thể phai nhạt."
"Nhi thần hiểu, mỗi ngày nhi thần đều sẽ đi vấn an phụ hoàng." Hoàng trưởng tử kính cẩn nghe theo, lòng lại không yên.
Phượng thể mẫu hậu quá yếu, không có sức lực suy tính nhiều.
Thiến phi muốn lôi kéo Nhị hoàng tử, chỉ nói với Phương chiêu dung thì có ích lợi gì? Nhi tử của Phương chiêu dung mới hai tuổi, bên trên còn có đích trưởng tử này đây, mà bản thân Phương chiêu dung cũng không có ý chí chiến đấu quá câu.
Muốn ngăn cản Thiến phi chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Nguyên Giác trầm mặc gắp đồ ăn cho mẫu thân, không muốn nàng ta nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Mẫu hậu mới nhắc tới cháu gái của nhà thái phó là một trong những người được chọn cho vị trí thái tử phi, nhi thần chưa từng tới phủ thái phó bái phỏng, vừa lúc có thể nhân dịp trùng dương (*) đi gặp."
(*) Trùng dương còn gọi là tết Trùng Cửu, tức ngày 9 tháng 9 Âm Lịch. Sau ngày Trùng Cửu là mùa đông, cây cối không có sức sống, không thích hợp để đi chơi ở vùng ngoại ô. Vì thế, tết Trùng Cửu là cơ hội đi chơi sau cùng của mọi người khi thời tiết sang đông. Tết Trùng Cửu cũng được người Hoa gọi là Tết người cao tuổi hay Tết người già. Kính trọng người cao tuổi,quan tâm đến mọi mặt và chăm sóc người cao tuổi đã trở thành nhiệm vụ, nghĩa vụ và trách nhiệm của mỗi người con, mỗi gia đình, mỗi một vùng miền và cả nước Trung Quốc. Do vậy hằng năm đến Tết Trùng Dương, khắp các nơi trong cả nước Trung Quốc đều tổ chức các hoạt động mang đề tài kính lão trọng già.