Sáng sớm hôm sau, Cao Đông đến phòng làm việc, còn chưa tới năm phút, Trương Nhất Ngang và đội trưởng Trần đã cùng đến, cuống quýt nói: "Anh cả, vụ án của Lâm Tiêu đã phát hiện ra tình hình nghiêm trọng."
Cao Đông hơi ngả người về phía sau, khép mắt lại và hít một hơi thật sâu, rồi mở mắt ra, bình tĩnh hỏi: "Là thế nào?"
Trương Nhất Ngang nói: "Anh cả, trong máy quay camera giám sát cầu thang máy có manh mối, tôi đoán Lâm Tiêu tám phần là lành ít dữ nhiều rồi."
Anh ta lập tức lấy ra một chiếc laptop, mở một file video trong số đó, kéo ra giữa, nói: "Đây là hình ảnh khi Lâm Tiêu trở về nhà. Anh ta dừng xe ở bãi gửi xe tầng ngầm, tiến vào cầu thang máy dưới tầng ngầm, sau đó đi lên tầng 3, về nhà."
Máy quay camera để ở trên nóc cầu thang máy, hướng xuống dưới, quay được đỉnh đầu người.
Trong video, cửa cầu thang máy mở ra, tiếp đó một người nam giới bước vào, anh ta ấn nút ở bên cạnh cửa thang máy, cầu thang máy hướng lên trên, sau mười mấy giây, anh ta bèn bước ra khỏi cầu thang máy. Trong khoảng thời gian đó, người này từng hơi ngước đầu lên, trong video có thể nhìn khá rõ gương mặt của anh ta.
Cao Đông hỏi: "Đây chính là Lâm Tiêu à?"
Đội trưởng Trần nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã tìm đồng nghiệp trong đơn vị anh ta để nhận diện, chắc chắn người này chính là Lâm Tiêu."
Cao Đông nhìn thời gian, nói: "Vậy tức là, 6 giờ 37 phút tối anh ta đã tiến vào trong cầu thang máy."
"Đúng vậy, thời gian tiến vào trong tiểu khu là 6 giờ 30 phút hơn một chút, thời gian này và thời gian xe ô tô của anh ta tiến vào tiểu khu là trùng khớp."
Cao Đông gật đầu: "Được, tiếp theo thì sao?"
Trương Nhất Ngang tắt đoạn video này, mở ra một video khác, kéo đến đoạn giữa, thời gian trên đó hiển thị là ngày 11 tháng 12, cũng chính là ngày hôm sau sau khi bị mất tích. Thời gian là 1 giờ sáng, cũng chính là quá nửa đêm.
Hình ảnh trong đó, trong cầu thang máy không có ai cả, lúc này, hình ảnh khẽ lay động một chút, chắc là cầu thang máy bắt đầu vận chuyển, sau mười mấy giây, cửa cầu thang máy mở ra, cách mấy giây sau, một đồ vật được đẩy vào trong thang máy.
Đây là một thùng rác cỡ lớn màu vàng cam có nắp đậy, chính là loại vẫn để ở dưới khu nhà trong rất nhiều tiểu khu, dưới đáy có bốn chiếc bánh, những người dân sinh sống trong đây vứt rác hằng ngày vào bên trong, nhân viên dọn vệ sinh sẽ đẩy thùng rác đi đổ.
Chiếc thùng rác này tiến vào cầu thang máy không lâu, cầu thang máy bèn đóng cửa, đồng thời không có ai bước vào.
Cao Đông vội hét một tiếng: "Dừng lại, hãy quay hình ảnh về phía trước một chút, chiếc thùng rác này sao không có ai mà có thể chạy vào được?"
Anh cảm thấy hơi kỳ lạ, giống như là đang xem phim ma, nửa đêm sao lại mọc ra một thùng rác, thùng rác tự mình lại có thể di chuyển vào trong thang máy.
Hình ảnh được quay trở lại, dùng chế độ quay chậm, lúc này trên màn hình hiện ra ở cửa cầu thang máy một cánh tay đẩy thùng rác vào, sau khi đẩy chiếc thùng rác vào trong cầu thang máy, người đó đứng ở bên ngoài cửa không bước vào, tiếp đó một lúc sau, cửa thang máy tự động đóng lại.
Cao Đông chỉnh cảnh quay đến chỗ bàn tay đó, tỉ mỉ nhận diện, trên bàn tay này còn đeo cả găng tay cao su, ống tay áo nhìn trông như là trang phục của người lao động. Nhưng hình ảnh chỉ quay được đến khuỷu tay, phía bên trên cánh tay cũng không nằm trong phạm vi máy camera quay tới, càng không thể nói đến gương mặt của người này rồi.
Cao Đông bật tiếp đoạn video, hơn một phút sau, hình ảnh lại bị rung động, rõ ràng cầu thang máy lại một lần nữa di chuyển.
Qua mười mấy giây sau, cửa cầu thang máy lại mở ra, một bàn tay lại thò vào, kéo thùng rác ra. Vẫn là bàn tay đeo găng tay cao su đó, vẫn là chỉ quay được đến cánh tay, không thể quay được đến khuôn mặt.
Cao Đông hạ giọng nói: "Việc này là thế nào nhỉ?" "Anh cả, anh hãy nhìn xuống bên dưới." Anh ta tắt file video này, mở một file video tiếp theo. Lúc này thời gian hiển thị là 1 giờ 30 phút ngày 11 tháng 12.
Sau khi khung cảnh rung động, cửa thang máy lại được mở ra, lại là thùng rác này bị đẩy vào. Chỉ có điều, thùng rác lần này có điểm khác biệt so với lần trước, lần trước nắp của thùng rác được đóng kín, lần này trong thùng rác đựng đầy những chiếc túi nilon vứt rác màu đen, túi nào cũng căng phồng, đến nỗi không đóng được nắp.
Trôi qua khoảng hơn một phút, sự việc tương tự lại xảy ra, bàn tay đó lại kéo thùng rác ra ngoài, từ đầu đến cuối, máy quay camera chỉ quay được đến bàn tay này, không quay được chủ nhân của bàn tay.
Trương Nhất Ngang nói: "Anh cả, chúng tôi đã kiểm tra hết toàn bộ máy giám sát của một ngày sau đó, không còn thấy Lâm Tiêu xuất hiện, anh ta đã trở về nhà, không thể nào cứ thế bốc hơi biến mất được, tôi nghi ngờ anh ta đã bị bắt, nhét vào trong thùng rác đó và chuyển xuống. Anh nhìn này, đêm hôm khuya khoắt không có công nhân