Vào bữa trưa, Lâm Tiêu đòi tuyệt thực. Anh ta bị giam cầm suốt một tuần trong môi trường kín mít, tâm lý sắp sửa bị dồn đến bên bờ sụp đổ.
Mấy hôm đầu anh ta thường khóc lóc cầu xin Từ Sách tha cho anh ta, anh ta chẳng qua chỉ là một quân tiểu tốt không hề quan trọng, đều là do Vương Tu Bang chỉ huy anh ta làm. Nếu không có Vương Tu Bang gật đầu, anh ta dám hạ lệnh phá dỡ nhà sao?
Đây là quyết định của tập thể trong thể chế, anh ta chỉ là người cuối cùng chấp hành, nếu như muốn báo thù, thì đã tìm nhầm đối tượng rồi.
Nhưng rõ ràng Từ Sách lại không cho là như vậy.
Tập thể vĩnh viễn chỉ là một thứ vô danh mơ hồ, rất nhiều người cứ mượn danh nghĩa tập thể để tiến hành các loại tội ác.
Nếu như là tập thể gây tội ác, lẽ nào không ai cần phải chịu sự trừng phạt sao?
Sai rồi!
Tập thể là do từng cá nhân tạo thành, không có ai có thể nói là mình sạch sẽ, chỉ có điều độ bẩn thỉu không giống nhau mà thôi.
Một người đắc tội với lãnh đạo, lãnh đạo muốn dạy dỗ anh ta, anh đánh cho người ta đến độ dở sống dở chết, anh không có trách nhiệm sao?
Anh vì tiền đồ, sự nghiệp của mình, ra sức lấy lòng cấp trên giống như một con chó, cấp tên muốn anh phạm tội ác năm phần, nếu như anh có một tấm lòng chính trực, vậy thì anh cần phải từ chức không làm nữa; cho dù liên quan đến cuộc sống của cả gia đình anh, anh bị ép đến độ bất đắc dĩ, anh chỉ dốc ba phần sức lực, phạm phải hai phần ác thì vẫn còn có thể tha thứ được; nhưng anh lại phạm tới mười phần ác.
Loại chó bám đuôi như thế này, rõ ràng lại càng đáng căm hận hơn cái kẻ đưa ra mệnh lệnh.
Từ Sách qua việc thẩm vấn Lâm Tiêu trong mấy ngày nay, anh ta có thể phân tích ra được tính cách của con người này.
Nếu như người này đã kết hôn nhưng chưa sinh con, mà Vương Tu Bang nếu là một người phụ nữ đồng thời bằng lòng lấy anh ta, Lâm Tiêu chắc chắn sẽ ly hôn với người vợ hiện thời của mình để được vào gia đình quyền thế.
Dùng câu nói của Từ Sách, nhân cách của người này, đúng là tồi tệ đến đáng khinh ghét!
Mấy ngày sau Lâm Tiêu hình như cảm nhận được rằng cho dù mình khóc, giả vờ đáng thương, Từ Sách cũng sẽ không tha cho anh ta, niềm hy vọng trong lòng anh ta cũng dần dần bị sụp đổ, bắt đầu lớn tiếng chửi bới Từ Sách.
Nhưng đối phó với việc này rất đơn giản, Từ Sách chỉ cần dùng chút hình phạt, Lâm Tiêu lập tức câm miệng.
Từ Sách thầm cười khẩy, người này đúng là không có chút chí khí nào.
Hôm nay Lâm Tiêu dùng phương thức tuyệt thực để phản kháng. Từ Sách lập tức nghĩ ra được một cách hay.
Anh ta đặt chiếc máy laptop xuống trước mặt Lâm Tiêu, bật một bộ phim điện ảnh Nhật Bản, sau khi mở ra, nói với Lâm Tiêu, chỉ cần