Vụ án của Lý Ái Quốc đã trôi qua hai tuần, Lâm Tiêu cũng mất tích đã được mười ngày, hiện nay ngoài việc có được hình ảnh hung thủ lái xe máy điện, có thể nói, gần như không có bất cứ manh mối nào, bao gồm cả quá trình hung thủ phạm tội, Cao Đông vẫn còn nhiều chỗ không nghĩ ra được lời giải thích hợp lý.
"Các anh đã từng gặp một kẻ muốn báo thù xã hội mà lại gϊếŧ hai vị quan chức không hề liên quan gì đến nhau chưa?"
Câu nói này của Từ Sách lại một lần nữa vang lên trong đầu Cao Đông.
Đúng vậy, không có lý gì mà hung thủ lại đi xử lý hai người không hề liên quan đến nhau. Mục tiêu đầu tiên nhằm vào phó giám đốc Sở Công an, cho dù là hắn ra oai đi, người thứ hai tại sao lại lựa chọn Lâm Tiêu - một người không hề có mối quan hệ gì với Lý Ái Quốc?
Một người là phó giám đốc Sở Công an, chủ quản công việc trị an. Một người là trưởng phòng của Sở Địa chính, kiêm đội trưởng đội Chấp pháp. Cương vị hai người này trong xã hội đều rất dễ kết thù, kết oán với người khác. Họ cùng kết thù kết oán với cùng một người sao?
Anh gọi đội trưởng Trần đến: "Trong xã hội, Lâm
Tiêu có gieo thù chuốc oán với ai không?"
Đội trưởng Trần nghĩ một lát, nói: "Tình hình cụ thể thì tôi không biết rõ, nhưng Lâm Tiêu là người phụ trách chấp pháp hành chính trong Sở Địa chính, chắc là sẽ có gieo thù chuốc oán với một số người. Như là tình hình một số nhà đầu tư, công xưởng lấn chiếm đất, còn có cả phá dỡ di dời nữa."
Cao Đông nói: "Có thể điều tra ra được người kết thù với Lâm Tiêu, cũng kết thù với Lý Ái Quốc được không?"
Đội trưởng Trần nghĩ một lát: "Theo lý mà nói, tôi chưa nghe nói Giám đốc Lý và người của Sở Địa chính bọn họ có qua lại với nhau, có Giám đốc Trương khá gần gũi thân thiết với Sở Địa chính bọn họ, hay là hỏi Giám đốc Trương xem sao?"
Cao Đông nghĩ một lát, nói: "Được, tôi đi gặp Trương Tương Bình nói chuyện."
Cao Đông đến phòng làm việc của Trương Tương Bình, sau khi bước vào, lấy thuốc ra mời, nói: "Anh Trương, tôi đến để hỏi thăm anh một việc. Vụ việc Lâm Tiêu trưởng phòng của Sở Địa chính, Giám đốc Quách cũng đã nói với anh rồi chứ?"
Trương Tương Bình nói: "Ừm, Giám đốc Quách đã nói rồi, sự việc này cứ tạm gác đó không lập án, sao cơ?"
Cao Đông cười: "Hiện giờ hai vụ án này, có rất nhiều điểm tương đồng, cho nên tôi đang đoán, có thể là do cùng một kẻ gây nên."
Trương Tương Bình gật đầu nói: "Tiểu Trần đã nói với tôi, tôi cũng cảm thấy có điểm nghi ngờ."
Cao Đông nói: "Anh làm việc nhiều năm ở huyện Bạch Tượng, cũng thân quen với Sở Địa chính, anh có biết nhân vật Lâm Tiêu này kết thù với ai ở trong xã hội không?"
"Về việc này," Trương Tương Bình suy ngẫm, "Đội Chấp pháp của Sở Địa chính kết thù thì chắc sẽ có một số, nhưng nhất thời thì tôi không nghĩ được ra có mối thù hận sâu sắc nào. Lâm Tiêu từ năm ngoái bắt đầu chủ yếu là làm về việc cải tạo khu vực cũ, trong huyện năm ngoái thành lập Ban Cải tạo khu vực cũ, tôi cũng là một trong số những thành viên, trong quá trình cải tạo khu vực cũ, cũng xảy ra mấy việc, nhưng sau đó thì cũng đều xử lý ổn thỏa được."
"Xảy ra những việc gì vậy?"
"Chẳng phải thì vẫn là một số người dân cứng đầu không chịu để phá dỡ, gây nên mâu thuẫn, những tranh chấp nhỏ thì xảy ra kha khá, còn việc lớn thì chỉ xảy ra một vụ, lúc đó tôi cũng không ở đó, nghe nói có một nữ chủ nhà, đứng ở trước máy xúc không cho phá dỡ, sau đó máy xúc cưỡng chế phá đổ nhà, không may có mảng tường gạch ở trần nhà rơi xuống, đã rơi trúng người đó và chết ngay tại chỗ."
Cao Đông ồ một tiếng, nhớ ra người mà Trương
Tương Bình nói tới chắc chắn là mẹ của Từ Sách.
Trương Tương Bình nói tiếp: "Lúc đó người xuất đầu lộ diện phá dỡ là người của công ty Thành Kiến. Mấy hôm sau, cháu trai của người nữ chủ nhà đó chạy đến đâm người của công ty Thành Kiến, sau đó tên này đã bị bắt, bây giờ vẫn còn giam ở trại tạm giam, đã nửa năm rồi, còn chưa xử nữa kia. Việc chết người và việc đâm người là hai chuyện khác nhau, người chết rồi, công ty Thành Kiến bồi thường cho gia đình họ hai mươi vạn tệ, còn thằng bé đó đâm người, đương nhiên phải bị bắt, nếu không công việc tiếp theo của công ty Thành Kiến không dễ gì có thể triển khai được."
Cao Đông tiện thể hỏi luôn: "Định xử phạt thế nào?" Trương Tương Bình nói: "Theo như ý kiến của tôi, dù sao nhà họ cũng đã chết người, tôi cũng không muốn làm to chuyện, cho nên muốn xử án tại ngoại rồi thả ra, dù sao đâm cũng không nặng lắm. Phía công ty Thành Kiến thì lại yêu cầu xử nặng, bởi vì người bị đâm là người của bọn họ. Sự việc này trình lên lãnh đạo của huyện nghiên cứu, vẫn chưa đưa ra được kết quả."
Cao Đông cười: "Sự việc này thì tôi lại biết, muốn nhờ anh Trương một