0 giờ 30 phút.
Trong căn phòng sang trọng của khách sạn liên kết
với Sở Công an, Cao Đông đang nằm trong chăn ngủ say giấc, điện thoại đổ chuông.
Anh bực bội cầm di động lên, nhìn màn hình, là đội trưởng Trần. Anh lập tức tỉnh hẳn, bởi vì anh biết, đội trưởng Trần không thể nào giữa đêm khuya khoắt vô duyên vô cớ gọi điện thoại cho anh, chắc chắn là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Anh thận trọng ấn nút nghe, đưa di động lên tai, hạ giọng hỏi: "Đội trưởng Trần, có việc gì à?"
Đầu dây bên kia trầm mặc vài giây, cuối cùng, vẫn nói: "Anh Cao, Giám đốc Trương chết rồi."
"Trương Tương Bình?" Cao Đông nhíu mày. "Đúng vậy."
"Địa điểm... được, tôi đến ngay."
Tắt máy điện thoại, nhịp tim của Cao Đông tăng nhanh, lòng bàn tay toát ra mồ hôi lạnh, hơi thở cũng trở nên dồn dập, khoang mắt hơi đỏ, nước mắt sắp sửa chực chảy ra.
Đương nhiên, anh không phải buồn bã vì cái chết của Trương Tương Bình, anh chỉ vì cảnh ngộ tiếp theo chuẩn bị gặp phải.
Lần này ở trên Bộ và trên tỉnh chắc chắn sẽ truy cứu trách nhiệm, nhạc phụ của anh liệu có thể nói đỡ được cho anh hay không, cũng còn chưa thể nói chắc được.
Đối với "môi trường sinh thái" ở chốn quan trường, anh hiểu rất rõ.
Anh hít thở sâu vài hơi, cố gắng bình ổn lại tâm trạng, nhưng ngón tay vẫn cứ khẽ run lên, châm một điếu thuốc.
Lúc này, ở phía ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Cao Đông đứng dậy, mở cửa, nhìn thấy Trương Nhất Ngang và những thuộc cấp của mình đã thay xong cảnh phục, chờ ở ngoài cửa.
Cao Đông mím môi, mệt mỏi xua tay: "Các cậu đi trước đi, tôi lát nữa sẽ đến, không cần đợi tôi."
Anh cảm thấy họng mình hơi khàn, sau khi phái mọi người đi, anh quay trở lại ngồi xuống giường, dập điếu thuốc, cầm di động lên, đặt ở trong tay cứ liên tục cầm lên hạ xuống, cuối cùng, hạ quyết tâm, vẫn cứ ấn một cuộc điện thoại: "Bố à, đã làm bố thức giấc phải không ạ?"
Đầu dây bên kia, truyền tới giọng nói của nhạc phụ
Cao Đông: "A Đông, xảy ra chuyện gì rồi?"
Cao Đông liếm môi, nói: "Trương Tương Bình vừa mới chết."
Đầu dây bên kia trầm mặc, mười mấy giây sau mới nói: "Chết khi nào vậy?"
"Tối nay, mấy giờ đồng hồ trước, cũng trên cùng một con đường mà Lý Ái Quốc bị gϊếŧ."
"Được, con hãy tạm thời giữ tâm lý vững vàng, không được hoang mang lo lắng, bố sẽ gọi một cuộc điện thoại với giám đốc Sở chỗ con, rồi nhờ bạn bè ở trong tỉnh giúp đỡ nghe ngóng tình hình. Con biết việc quan trọng nhất lúc này là gì không?"
Cao Đông gật đầu: "Phong tỏa thông tin."
"Được, hãy lập tức đi làm ngay, chú ý cầm theo di động, sẵn sàng nghe máy bất cứ lúc nào."
"Vâng, bây giờ con phải đến hiện trường rồi."
Cao Đông gác điện thoại, nắm chặt tay, hạ giọng nói một câu: "Đi một bước tính một bước thôi." Anh đứng dậy, dùng tốc độ nhanh nhất để thay bộ cảnh phục, mở cửa bước ra.
Đi đến đường Phong Tây, ở đó đã có nhiều xe cảnh sát đang đỗ, từ đằng xa có năm sáu người trông có vẻ như là người ngoại tỉnh đến làm thuê đang nhìn ngó đầy vẻ