Anh tin tưởng rằng, người cuối cùng điều tra ra hung thủ chắc chắn là anh, cũng chỉ có thể là anh - Cao Đông.
Hai ngày nay Từ Sách cảm thấy hơi bất an, anh ta cảm thấy vụ mưu sát Trương Tương Bình lần này hơi vội vàng. Nếu như để anh ta được chọn lựa lại lần nữa, rất có khả năng anh ta sẽ từ bỏ cơ hội này.
Trước tiên, thời gian lần này là 10 giờ rưỡi, vào khoảng thời gian này, trên đường mặc dù không đông người, nhưng không giống như vụ của Lý Ái Quốc lúc 11 giờ, suốt mười mấy phút ở trên đường đều không nhìn thấy bóng người và xe cộ nào cả. Nếu như anh ta nhẫn nại hơn một chút, mất thêm khoảng thời gian mấy tuần, chắc chắn sẽ chờ được cơ hội Trương Tương Bình về nhà lúc 11 giờ. Lúc đó hẵng ra tay thì sẽ giảm bớt mối nguy hiểm hơn nhiều.
Thứ hai, tối hôm đó còn xảy ra sự cố.
Lúc nói với Trương Tương Bình lốp xe bị thủng, lúc ông ta xuống xe, vừa vặn có một chiếc xe đi đến. Chiếc xe này đã làm xáo trộn tâm tư của Từ Sách. Mặc dù Từ Sách trước khi gây án đã vạch ra cách ứng phó đối với tình huống trong lúc phạm tội vừa vặn có người đi qua. Nhưng dù sao anh cũng chỉ là một người bình thường, tố chất tâm lý vẫn không dâng lên cao độ giống như tên sát thủ điên cuồng biếи ŧɦái không lo sợ đến sự sống chết. Dù có suy tính chu đáo đến đâu, khi sự việc thực sự xảy ra, chưa chắc đã có thể ứng phó tự nhiên giống như trong tưởng tượng.
Sự cố này cũng khiến cho anh ta trong lúc hành động phía sau, luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, huống hồ người chủ xe đi qua đường lúc đó còn quen biết với Trương Tương Bình, dừng lại hỏi thăm tình hình chiếc xe. Từ Sách mặc dù cả quá trình đó đều quỳ xổm ở bên lốp xe, giả vờ như đang kiểm tra lốp xe, nhưng dù sao cũng bị người đó nhìn thấy phía sau rồi, không biết người đó có ấn tượng sâu sắc đối với phía sau lưng của mình thế nào.
Ngoài ra, sau khi anh ta bị chiếc xe đó gây nhiễu loạn, lúc gϊếŧ chết Trương Tương Bình trong lòng cũng hơi hoảng loạn. Khi kích điện ông ta, tay khẽ run rẩy, Trương Tương Bình lúc đó thậm chí còn phát ra một tiếng kêu, cho đến khi anh bồi thêm cú kích điện nữa mới khiến cho ông ta ngất lịm. Sau đó vội vàng đâm nhát dao, lúc thu dọn hiện trường chỉ mới thu dọn được một nửa, từ đằng xa đã nhìn thấy có một chiếc xe rẽ vào đường Phong Tây, anh ta lập tức quay đầu chạy thẳng đến vùng đồng ruộng hoang, không dám quay đầu lại, cứ thế lao thẳng về phía trước.
Chiếc xe đó rốt cuộc thế nào anh ta cũng không biết được. Hiện trường rốt cuộc là có để lại gì không, trí nhớ của anh ta rất mơ hồ, thực sự không dám chắc.
Mấy hôm nay anh ta cố gắng hồi tưởng lại tất cả những chi tiết trong lần hành động tối đó, muốn biết được rốt cuộc có để lại sơ suất chí mạng nào không, nhưng thời gian càng trôi đi, phần ký ức này càng mơ hồ, trong ký ức, còn mang theo một số yếu tố của sự tưởng tượng. Việc này giống như là lúc đi thi, khi gặp một câu hỏi lựa chọn không biết làm, anh tùy tiện khoanh tròn một vị trí. Sau khi thi xong nhìn kết quả chính xác, anh muốn nhớ lại xem lúc đó rốt cuộc anh chọn A hay B, thì lại không thể nào nhớ ra được.
Và điều anh ta cảm thấy lo lắng bất an nhất chính là anh ta lo lắng Trương Tương Bình chưa chết.
Lần trước, sau khi Lý Ái Quốc bị gϊếŧ, ngày hôm sau trong khắp tỉnh thành thông tin truyền đi rầm rộ. Nhưng lần này Trương Tương Bình chết, đến giờ thật không ngờ vẫn chưa nghe thấy những người xung quanh nhắc đến, chỉ một lần có nghe nói ở đồn công an có người cảnh sát nửa đêm bị đánh lén trên đường Phong Tây, nhưng kết quả của việc đánh lén là sống hay chết thì lại không biết rõ.
Người đó nói là cảnh sát trong đồn công an, chắc chắn là chỉ Trương Tương Bình, bởi vì những người dân bình thường không hay biết họ tên của lãnh đạo trong Sở Công an huyện, nhất loạt gọi Sở Công an là đồn công an.
Từ Sách có một thời gian còn nghi ngờ Trương Tương Bình chưa chết.
Anh ta biết một kiến thức trong y học, có một số ít người giống như người trong gương, tức là vị trí nội tạng hoàn toàn ngược lại với những người bình thường. Ngộ nhỡ vị trí tim của Trương Tương Bình khác với người bình thường, chẳng phải là ông ta sẽ không chết sao?
Anh ta muốn vào tiểu khu Phong Tây để nghe ngóng tin tức, xem trong nhà Trương Tương Bình liệu có bạn bè và họ hàng thân thích tập trung để chuẩn bị cho tang lễ hay không. Nhưng vào thời điểm này, hành động này rõ ràng là đã quá mạo hiểm, cho nên anh ta không làm.
Anh ta lo lắng thấp thỏm đến hai ngày, cho đến tận bây giờ vẫn chưa có cảnh sát đến tìm mình.
Anh ta phân tích một lượt, xem ra Trương Tương Bình chắc là chết rồi, nếu như chưa chết, Trương Tương Bình đã khai ngay ra là Từ Sách ra tay, cảnh sát đã chạy đến đây từ lâu rồi.
Vậy thì tin tức Trương Tương Bình bị gϊếŧ đã bị công an phong tỏa, họ chắc chắn không muốn sự việc này lại một lần nữa bị lan truyền tạo nên cơn phong ba khắp trong huyện thành, tăng thêm áp lực phải phá án của họ.
Đối với cả quá trình gây án, anh ta có thể khẳng định được một điều, lúc đó quyết không trực tiếp tiếp xúc da với Trương Tương Bình, không thể nào để lại những manh mối then chốt như DNA.
Ừm, chỉ cần không để lại những manh mối có tính then chốt, những chi tiết do hoảng loạn mà chưa kịp xử lý, cũng không thể nào uy hiếp đến anh ta được.
Huống hồ, việc đó mặc dù là việc dở, nhưng cũng không phải là rất tồi tệ, ha ha.
Khóe miệng anh ta nhếch lên mỉm cười.
Được rồi, tạm thời mặc kệ Trương Tương Bình