Cao Đông bước qua một dãy văn phòng làm việc, trong mỗi văn phòng đều có vài người công an đang kiểm tra cuộn video của máy quay camera, liên tục trao đổi so sánh. Anh đến phòng cuối cùng, gọi Trương Nhất Ngang đang làm việc vào phòng họp, đóng cửa lại, hỏi: "Cuộc video máy giám sát xem đến đâu rồi, kết quả ra sao?"
"Có tất cả hơn hai mươi người đang kiểm tra, tất cả người và xe tiến vào khu vực máy quay đều đang đối chiếu, xem xem người và xe nào sau khi tiến vào đường Phong Tây thì không rời khỏi đó. Tạm thời vẫn chưa phát hiện ra vấn đề gì."
"Người khả nghi thì sao?"
"Tạm thời chưa phát hiện ra."
Cao Đông thở dài, xoa trán: "Cậu gọi đội trưởng Trần lại đây cho tôi."
Một lúc sau, đội trưởng Trần tiến vào phòng họp, nói: "Anh Cao, anh tìm tôi à?"
"Anh ngồi xuống đi!" Cao Đông kéo một chiếc ghế ra, "Chiều nay lúc họp đông người, có một số tình hình tôi không tiện hỏi, bây giờ tôi tìm anh để nói chuyện."
"Anh khách sáo quá, cứ việc gì anh cứ hỏi."
Cao Đông mím môi, ánh mắt sắc lạnh: "Quy định về phân phối súng cho cảnh sát nhân dân, anh biết chứ?" "Ừm...biết."
"Phó giám đốc Lý Ái Quốc của các anh, trong thời gian không thi hành công vụ, sao anh ta lại có thể mang theo súng, mang theo cả đạn nữa?"
"Việc này...chúng tôi là thuộc hạ thì cũng không tiện bình luận." Đội trưởng Trần do dự.
Cao Đông hừ một tiếng, nói: "Được rồi, cũng làm khó cho anh rồi, chúng ta tạm thời không nói đến tác phong của Lý Ái Quốc. Nhưng để phá án, những việc khác anh cần phải nói đúng sự thực cho tôi biết, tiếng tăm của Lý Ái Quốc chỗ các anh thế nào?"
Đội trưởng Trần do dự một lát, nói: "Không được tốt lắm."
"Thế nào là không được tốt lắm?"
Đội trưởng Trần nói: "Giám đốc Lý phụ trách trị an, anh ấy thường ngày rất thích bắt mại dâm, cờ bạc, thuốc phiện."
"Để kiếm thêm à?"
Đội trưởng Trần gật đầu.
Cao Đông nhìn anh ta mang theo ý cười: "Việc này anh cũng tham gia chứ?"
Đội trưởng Trần nhất thời cứng họng, sượng sùng nhìn Cao Đông.
Cao Đông nói thoải mái: "Yên tâm đi, những việc này ở đâu cũng vậy thôi, tôi có đi điều tra tài sản nhà các anh đâu, sợ gì chứ. Một năm các anh kiếm được bao nhiêu tiền, tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ quan tâm vụ án này phá như thế nào, có hiểu không?"
Đội trưởng Trần chợt thấu hiểu ngay, nói: "Đã hiểu, đã hiểu."
Cao Đông nói: "Lý Ái Quốc thường xuyên bắt mại dâm, cờ bạc, thuốc phiện, trong mối quan hệ xã hội của anh ta, chắc có rất nhiều bạn bè làm về ngành vui chơi giải trí nhỉ?"
"Ừm, những sếp lớn của khu vui chơi giải trí thường qua lại với anh ta."
"Những ông chủ này mặc dù nịnh bợ anh ta, nhưng trong lòng cũng không vui vẻ gì chứ?"
"Điều đó là đương nhiên rồi."
"Lúc bắt đánh bạc, ví dụ ở trên bàn có một triệu nhân dân tệ, các anh điều tra ra, tất cả đều tịch thu, đương nhiên rồi, số tiền này cũng không cần nộp lên trên, đơn vĩ cũng bởi vì số tiền đánh bạc ở trên bàn không đủ để định hình phạt, không cần bắt giữ, đương nhiên cũng không dám nói với người khác, càng không dám đòi các anh lại số tiền đánh bạc, sốt tiền đều bị các anh cầm đi và chia nhau, có phải vậy không?"
"Việc này..." Đội trưởng Trần mặt đỏ bừng, toàn thân bất giác run rẩy.
Cao Đông nhìn anh ta một lát, nói: "Tôi đã nói với anh rồi, những việc này không chỉ các anh làm như vậy, ở đâu cũng thế thôi, anh sợ gì chứ, tôi đến đây để xử lý vụ án. Nếu vụ án này có thể được xử lý nhanh gọn vui vẻ, ở huyện Bạch Tượng, tôi cũng có thêm một người bạn."
Đội trưởng Trần đã hiểu rõ, ý tứ của những câu