“Đâu phải ta kêu ngươi nhớ cái này, hãy nhớ những cực khổ ngươi đã trải qua, về sau biết tốt xấu là được.
Con người ta, không quá khắt khe.
Nhưng nếu đã làm nô bộc của ta, nhất định phải có một chữ trung.
Nếu ngươi làm chuyện sai trái, ta sẽ trách phạt ngươi, nhưng cũng không phải chuyện gì quan trọng.
Chỉ là nếu ngươi có tâm tư phản bội……” Tô Nam Thừa không nói hết.Trình Minh vội nói: “Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã nhớ.
Cả đời này chỉ trung thành với đại nhân, nhất định sẽ không phản bội.”“Được rồi, đứng lên đi.
Sau này cứ xưng hô với ta như Liên Sinh là được.” Tô Nam Thừa xua tay.Trình Minh đứng dậy ngơ ngác nhìn Liên Sinh.Liên Sinh trừng hắn ta một cái: “Gọi công tử.
Công tử nhà ta là đại phòng thất công tử của Thành Khang Hầu phủ.
Chờ sau khi hồi kinh sẽ vào phủ, trong phủ nhiều quy củ, trên đường đi ta sẽ dạy cho ngươi.”Trình Minh không ngừng gật đầu, chuyện này vượt quá khả năng hiểu biết của hắn ta rồi.Công môn hầu phủ, đều là kịch bản tử đồ vật.Cho dù hắn ta đã nghe qua rồi đi chăng nữa, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình sẽ đến đó.Cho dù bây giờ có làm nô bộc thì vẫn có chút kích động.Quả nhiên là đại nhân thì ngay từ đầu đã lớn rồi.Ngày hôm sau, Mã đại nhân cười ha ha: “Nam Thừa à, thiện tâm trong ngươi không nhỏ đâu.”Tô Nam Thừa cũng cười, đáp lại lời khi nãy.Thiện tâm sao, chắc là có một ít, có điều bên cạnh hắn chẳng có ai là thật cả.Hắn không thể tin mấy người trong phủ sắp xếp cho hắn được, Liên Sinh trung thành với hắn, nhưng lại hơi ngốc.Phải có mấy người dùng được chứ nhỉ?Người này chính là người thích hợp nhất.Suy cho cùng thì hắn ta vẫn sống sót qua trận chiến vừa rồi, bị thương nghiêm trọng như vậy mà không hề ngã xuống.Tô Nam Thừa không kêu hắn ta ở lại dưỡng thương.
Hồi kinh đã rồi nói sau.Tuy nhiên, Trình Minh đi theo Tô Nam Thừa, là lần đầu tiên hắn ta được ăn cơm no.Chỉ riêng điều này đã khiến hắn ta kích động đến kỳ cục.Liên Sinh nhắc nhở hắn ta: “Ngươi đừng ăn quá nhiều, người thường xuyên ăn không đủ no đột nhiên ăn quá nhiều sẽ không chịu nổi đâu.
Về sau ngươi sẽ luôn được ăn no.”Trình Minh đỏ mặt đáp vâng.Bầu trời quang đãng, mọi người chuẩn bị qua sông.Xe ngựa lương thực một chuyến, người một chuyến.Tám tù phạm kia không bị kẹp trên thuyền, mà dùng dây thừng trói lại.Đoàn người lên thuyền, rời khỏi Cổ Châu.Bên kia bờ sông là huyện Mậu, có điều giờ vẫn còn sớm, qua đến bờ bên kia thì dừng một lúc.
Rồi lại tiếp tục lên đường.Xe ngựa vất vả lăn bánh, lúc trở lại kinh thành, ngày mười lăm tháng bảy cũng vừa trôi qua.Đông cung đã phái người tới đón, Tô Nam Thừa cũng phải đến Đông cung phục mệnh.Rõ ràng, mấy ngày trước lúc Mã đại nhân viết thư có nhắc tới chuyện của Hiển