"Bohn...tao nghĩ là quần áo mày hơi rộng á"
"...ổn mà"
Nhứ nào mày nhìn cũng ổn hết á thằng Duen!!
Nếu tôi biết rằng quần áo mà tôi ngẫu nhiên chọn cho nó mặc sẽ thành ra như thế này, tôi sẽ đi vào tự chọn luôn cho rồi! Thì nó sẽ nhận được một chiếc áo sơ mi trắng lớn hơn nhiều so với cơ thể của mình nhưng không vì thế mà xuề xòa đến mức xấu, cộng với chiếc quần short jeans dài đến đầu gối.
Nó trông manly lắm, không có mặc vào rồi thì nhìn như con gái...nhưng tôi nhìn kiểu nào cũng se.xy hết.
"Đói chưa Ben" Miễn là thằng Ben vẫn chưa làm phiền DaoNuea thì thằng Duen sẽ không tỏa ra khí chất tàn nhẫn.
Đây là kết luận do tôi nghiên cứu và đúc kết ra.
"Ừm...đói lắm luôn"
"Vậy chờ một chút"
"Oke...You không đi xem à" Thằng láu cá quay sang hỏi tôi sau khi thằng Duen bước vào bếp.
Nhà bếp là dạng không gian mở, nhìn thẳng từ đây có thể thấy bên trong đang làm gì.
"Đi quấy rầy cậu ấy à" Tôi không biết nấu ăn, vào đó tìm thì chỉ chuốc lấy rắc rối.
Làm tốt hay không tốt gì cũng có thể bị nó dí dao vào cổ...cũng có thể lắm.
"Dad nói là việc đứng nhìn vợ nấu ăn là điều quý giá nhất trên đời"
"Vậy sao, haha" Mhẻ, nếu Azam nói như vậy thì đứa cháu này có lẽ phải đi xem tận mắt mới biết có thật hay không.
"Sao nảy nói là không đi" Thằng láu cá cười toe toét, điệu bộ và giọng điệu trêu chọc của nó khiến bộ phận cơ thể của tôi co giật...là chân đó.
Đá em trai mình được không, dì Phen có mắng không nhỉ.
"Thì bây giờ đi" Tôi nhún vai trước khi bước thoăn thoắt vào bếp một cách nhanh chóng, còn nghe cả tiếng cười đểu của thằng Ben vang lên nữa.
Tao bắt đầu cảm thấy ghét âm thanh này rồi đó.
Thằng Duen tập trung cực kỳ tốt, nó thậm chí còn không để ý rằng tôi đã đứng nhìn nó một lúc rồi.
Thứ mà người kia chuẩn bị hình như là đùi gà mà mẹ mới mua mấy ngày trước.
Tôi đã nghĩ đùi gà phải nằm trong tủ lạnh chờ ngày mang ra thùng rác nhưng may mắn thay đã có người cứu kịp thời.
"Làm gì á"
"Đệch mẹ! Đùa cái gì của mày vậy chứ, giật hết cả mình...!làm món gà rán chết tiệt"
Như suy nghĩ, khi tôi lên tiếng người đang tập trung nấu ăn giật mình.
Lẩm bẩm cằn nhằn sau đó quay trở lại và tiếp tục trộn gà trong tô.
Đáng trêu ghẹo chết mẹ...
"Rồi gì nữa" Không có ghẹo gan đâu nhưng thực đơn có lẽ không chỉ có gà rán vì tôi thấy cà rốt, hành tây và các nguyên liệu khác được xếp ở khắp mọi nơi.
"Muốn ăn cái gì thì làm cái đó"
"?" Muốn ăn cái gì thì làm cái đó...cơ mà tao muốn ăn mày á thì mày sẽ nhảy vào trong chảo à.
"Không phải vì mày muốn ăn đâu...chỉ là có đồ nấu được...thì nấu thôi"
"Cái gì chứ"
"Vừa rồi mày xem chương trình nấu ăn, họ nấu món gì thì nói đi!" Ỏ...chương trình vừa mới xem hả.
Ưm...đậu hũ cay.
Hới!
"Mày định nấu cho ăn thật á!" Tôi hỏi một cách vui mừng.
Đệch, có một người vợ tốt là như thế này đây hả?
"Ờ"
"Làm được hả" Tôi nhìn thằng Duen đang thái hạt lựu cà rốt.
Tôi từng thấy trên TV một đầu bếp mà tôi thích xem, mẹ nó đúng muốn ăn luôn nhưng mà nấu được như vậy...!có thực sự giỏi hay không.
Thức ăn có thể nhìn ngon miệng giống tôi làm cũng được nhưng không cho nếm.
Như thế này, tôi cũng có thể trở thành đầu bếp trong một chương trình ẩm thực được chứ.
Đầu bếp Bohn, làm đồ ăn nhìn đúng ngon nhưng nếm...
"Cũng không có khó gì"
"Xứng đáng trở thành vợ tao" Tôi vuốt cằm và nói một cách tự hào, không sợ chết đói rồi.
"Câm cái miệng lại đi...hồi sáng thì phải ra lệnh nín cười còn bây giờ phải ra lệnh câm miệng, haiz"
"Là sao á, cái gì mà cười cười rồi còn câm với nín"
"Không có gì"
"Nói xấu tao hả, thằng ngơ"
"Mày dám mắng tao hả thằng côn đồ!" Sinh viên khoa Y quay đầu lại lớn tiếng nói.
Nó có biết không là tôi mặc cái gì nhìn cũng đẹp.
Bị điên hay gì mà cứ thích phàn nàn là tôi mặc quần áo như thế này chẳng khác gì côn đồ.
Côn đồ bố mày ấy, đẹp trai cỡ này.
"Làm sao?" Tôi nhướng mày, giả vờ làm giọng căng như tôi vẫn thường làm.
Khi làm điều này, có vẻ như mọi chuyện đều dễ dàng hơn nhưng có lẽ không phải với tình huống này...
"Muốn có đồ ăn không?" Tình huống mà tôi đang đói mờ mắt và nó thì là đầu bếp...
"Dạ muốn ạ..."
Tôi đứng đó lặng lẽ nhìn vào thân hình mảnh khảnh, không dám gây một tiếng động làm phiền.
Lén nhìn thì thấy nó đã nấu cơm rồi tay tiếp tục nắm một mớ rau.
Đột nhiên tôi chợt nghĩ ra một điều.
"Đợi xíu, về ngay"
"Đi đâu đó"
"..." Tôi mỉm cười thay cho câu trả lời trước khi bước vào căn phòng ngủ nhỏ.
Hình như mẹ mua lâu rồi nhưng mà tôi hiếm khi dùng...chưa bao giờ dùng luôn là đằng khác.
Ngày đầu tiên tôi đến đây nó như thế nào thì bây giờ nó như thế đó...!Khi có được thứ mình muốn rồi, không do dự tôi ngay lập tức lấy nó ra khỏi túi và đi vào bếp.
"Cái...cái gì" Đối phương giật mình khi tôi đứng sau lưng trước khi vươn tay về phía trước, đồng thời mở món đồ trong tay đưa sợi dây luồn vào đầu và buộc dây phía sau lưng là xong.
"Tạp dề chứ sao"
"Không đeo đâu...nó của nữ" Thì nó nói cũng đúng, nếu những người con trai khác đeo có lẽ sẽ gi.ết chết hết mọi người.
Nhưng đã bao giờ nghe nói chưa rằng mọi thứ đều có ngoại lệ, thằng Duen là một ngoại lệ.
Đeo tấm tạp dề lấm tấm họa tiết Little Pony vào rồi dễ thương chết mẹ...
"Lát nữa áo tao sẽ bẩn, màu trắng nữa" Tôi tìm thấy cái cớ từ sự thận trọng của nó.
Có hiệu quả rồi haha im lặng luôn, nhưng cũng không khỏi nhép miệng kêu than một mình.
Nó làm bất cứ chuyện gì thì cũng gây chú ý trong tầm ngắm của tôi...tốt hơn là chụp một bức ảnh để lưu giữ lại.
Tôi cầm chiếc điện thoại đắt tiền của mình lên và chụp khung cảnh phía trước mặt.
Không quên tắt âm thanh, để không quấy rầy sự tập trung của nó.
Nếu không có lẽ tôi sẽ bị cắt lát thay vì những loại rau củ đó.
Nó đúng dễ thương.
Giống như chú Azam nói, rằng nhìn vợ nấu ăn mẹ nó...!đúng là khoảnh khắc cực kì quý giá.
Tôi đưa một tay ra chạm nhẹ vào cái eo thon, tay còn lại thì tiếp tục bấm chụp ảnh.
Mày có tập trung quá không vậy thằng Duen.
Kệ đi người được lợi rõ ràng là tôi, bức ảnh này có bầu không khí giống như một cặp vợ chồng vãi.
Tốt hơn là cho nó vào lưu trữ trong thư mục Trắng sáng.
"Bình thường nếu không có gì ăn thì sẽ nấu mì ăn hả" Giọng của người đang nấu ăn làm tôi giật mình lập tức nhét ngay điện thoại vào túi quần.
Nó hỏi cái gì nhỉ...ờ.
"Thì đó...không biết nấu ăn"
"Mày có ăn thường xuyên không"
"Cũng...thường xuyên" Bình thường thì không ăn nhiều đâu, chỉ ăn trong trường hợp đặc biệt là khi bố tôi có không ở nhà...!mà bố hiếm khi ở nhà.
"Mày mẹ nó điên rồi, không biết là ăn nhiều nó sẽ có hại cho sức khỏe hay sao.
Quá nhiều bột ngọt cũng chết, muối nhiều thì còn chết nhanh hơn nữa"
"Lo lắng cho tao hả" Tôi hỏi với một nụ cười, cảm thấy vui trong lòng...
"Tao không có lo lắng cho mày, tao lo cho Ben"
"Hết ghét nó rồi?" Hỏi vậy thôi mặc dù biết làm gì có chuyện nó ghét trẻ con.
Thằng ngơ yêu trẻ con muốn chết.
Gặp trẻ con ở đâu cũng luôn luôn hành động như thể muốn phóng ra tiếp cận cho bằng được.
"Không co ghét...chỉ không thích khi nó bám dính lấy em tao thôi"
"Giữ kỹ em là vậy sao?"
"Ờ vậy đó! Mày không giữ kỹ em mình sao?"
"Không hề"
"Thằng...húi" Khi nhận ra không thể cãi lại tôi, nó quay sang tiếp tục nấu nướng.
Không lâu sau đó nó hành động như thể nhớ ra điều gì đó trước khi quay đầu lại nhìn tôi một cách ngạc nhiên.
"Quên gọi điện nói với mẹ rằng đến ở căn hộ của mày!"
"Giúp lấy giùm cái điện thoại trên đầu giường chút đi, tay bẩn" Đối phương giơ tay về phía tôi nhìn như đang ra lệnh, tôi không nói gì và đi lấy điện thoại cho người kia một cách tự nguyện...!Ở đâu vậy...!à nó đây rồi.
Khi nó mang điện thoại đặt ở đầu giường trông giống như là tối hôm qua chúng ta ngủ cùng nhau vậy đó...tâm trí của tao.
"Khoan đã để rửa tay..."
"Không cần đâu, để tao bấm cho" Tôi trượt màn hình để mở khóa nhưng cái điện thoại thằng Duen không có mật khẩu.
Chắc có lẽ là không có gì quan trọng ở trong đó chăng, còn của tôi khóa từ ngoài màn hình cho đến cả Line.
"Vậy bấm tìm mẹ đi" Tôi gật đầu trong khi bấm vào danh bạ thì tình cờ thấy tên của ai đó là PYim PYim này là ai vậy, tại sao tên lại còn đẹp trai nữa chứ...khả nghi.
"Này" Tôi bấm gọi rồi đưa sát lại vành tai trắng phát sáng.
"Để tao...mẹ ơi Duen đến căn hộ của bạn con...không ngủ đâu ạ, mưa cũng lớn" Lúc đầu nó định nói là Để tao tự cầm nhưng có vẻ như mẹ đã trả lời cuộc gọi trước.
Mhẻ, may mắn thực sự đứng về phía tôi, hehe.
"Ngủ lại đi, mưa lớn lắm" Tôi nói chen vào cho mẹ nghe thấy để quý ngài phải tuân theo.
Trời mưa lớn là chuyện thật và tiếng mưa tạt vào ban công to vang dội cả vào phòng.
"Nhưng!...à...ừm Bohn" Gọi tao hả?
"?"
"Không phải chút nào...ưm...nếu vậy lát Duen gọi nói cho ạ" Tôi không hỏi gì sau khi bên kia nói chuyện xong.
Tôi để điện thoại của nó ở khu vực gần đó phòng khi có ai gọi đến nhận cho kịp.
Nếu để trong phòng thì máy kêu to cỡ nào cũng không nghe được đâu vì phòng tôi có cách âm.
"Mày nấu ăn giỏi lắm hả" Tôi chuyển sang đứng nhìn đầu bếp ở phía đối diện trước khi đặt câu hỏi, trong khi tay thì chạm vào chỗ này chỗ kia.
Cũng không có gì đặc biệt, chỉ là...!muốn nhìn rõ ràng gương mặt người kia.
"Cũng tàm tạm, không có giỏi đâu"
"Tao nghĩ là giỏi á" Thì nhìn xem nó đó làm siêu thuần thục ngoài ra vẻ bề ngoài nhìn giống như sẽ rất ngon.
Chưa từng nếm thử nhưng nhìn qua là thấy ngon rồi.
"Mày vẫn chưa ăn mà"
"Giác quan của tao nó nói vậy"
"Cái thằng nịnh nọt"
Sau đó, tôi ngồi nhìn đối phương tiếp tục làm này làm kia.
Nhìn mà thích mắt vô cùng, người ta nói rằng những người biết nấu ăn thường là những người có sức quyến rũ.
Gọi là cái gì nhỉ à Con đường ngắn nhất đến trái tim của một người đàn ông là đi qua dạ dày?
"Thằng Bohn, mày không đi đâu hết à"
"Không, tao thích xem người nấu ăn"
"Rồi biết làm không" Mày nghĩ là bản thân đang