[Duen lạnh]
"Tụi mày nghĩ là tao sẽ được bao nhiêu điểm" Tôi lẩm bẩm lầm bầm như một người mất trí, này là tôi sợ thật đó.
Thằng Bohn nó cúp máy được một lúc rồi, cái gì của nó nữa không biết...! Nhưng kệ bà nó đi, tiếp tục căng thẳng về chuyện điểm số đi còn hơn.
"Thằng Duen chết tiệt, đừng có nghĩ nhiều làm gì" Thằng Tang tát vào lưng an ủi tôi, có mạnh quá không vậy thằng điên.
Thấy nhỏ nhỏ đáng yêu như thế này thôi chứ nó khỏe như voi rừng Châu Phi luôn đó thưa bạn...!Tôi không có nói quá đâu nhưng mà thằng Phaki bạn tôi nó thật sự mạnh mẽ cùng với sự đáng yêu của gương mặt mình.
Cho nên bố nó đã cho nó đi học Muay Thái cùng với tôi nhưng kết quả là thằng Tang lại học rất tốt.
Cái quái gì thế này khi mà thế giới này thật bất công.
Nó đấm hạ đo ván một người dai sức trong khi tôi đá cây chuối cao đến đầu gối mà nó còn không ngã...
"Nhưng mà tao căng thẳng, lần trước tao đã cố tình làm rất nhiều...nhưng cũng bị mắng" Tôi nghĩ ai cũng đã từng như vậy.
Khi chúng ta rất tự tin về điều gì đó hoặc chúng ta quyết tâm làm điều gì đó rất nhiều thì chúng ta sẽ mong đợi kết quả cao trong vô thức.
Và khi nó không xảy ra như mong đợi...chết tiệt, nó đúng đau lòng.
"Được rồi mà, trước đây tao cũng từng bị" Lúc đầu họ đang chơi đùa với nhau, bây giờ họ lại chuyển sang xoa đầu và vuốt tóc tôi.
"Tao căng thẳng lắm" Tôi vò đầu mình.
"Thư thả chút đi, tìm cái gì đó ăn không"
"Không muốn đâu, không có đói"
"Mày đừng có nghĩ là sẽ bị mắng, càng nghĩ lại càng căng thẳng thêm thôi" Tôi cố gắng mỉm cười với bạn mình...Bạn có thể sẽ nghĩ là Hới làm quá, chuyện chỉ có bấy nhiêu thôi có lẽ cũng đúng.
Nhưng nếu bạn trở thành tôi, bạn sẽ hiểu nó căng thẳng như thế nào, mặc dù môn học này có vẻ dễ dàng nhưng có rất nhiều tín chỉ.
Có nghĩa là nó là một máy kéo hạng nặng.
"Hơi tao ngủ một chút thì tốt hơn"
Tôi thở dài rồi gục đầu xuống bàn.
Thực ra, tôi không nên căng thẳng đến mức này bởi vì bài làm này có sự giúp đỡ của cả Ting và Tang.
Hai người này là top đầu của lớp...nhưng mà không biết làm sao nữa, vẫn là cứ căng thẳng.
Lâu lâu một lần tôi mới có chuyện căng thẳng hiếm có khó tìm, nên phải chụp ảnh lưu giữ...!không được haha.
Tiếng nói chuyện ồn ào trong nhà ăn nhỏ dần cho đến khi nó hoàn toàn im lặng.
Cái gì, ai đến? Hay là tôi sắp ngủ nên thần kinh không còn nhận biết được gì.
Ngủ cũng tốt, tỉnh đậy rồi sẽ được sảng khoái.
"Duen, có chuyện gì"
"Hả?" Tôi ngẩng đầu lên theo giọng nói và một lực mạnh nắm lấy vai.
Ai vậy, tôi chớp mắt vài lần để tập trung tiêu điểm mắt, phía trước mặt là chiếc áo thực tập kỹ thuật...mặt cũng quen quen.
Thằng Bohn?
"Khóc hả, sao mắt lại đỏ" Đúng là thằng Bohn, nó hạ người ngồi xuống bên cạnh, lông màu cau lại thành một nút.
Trong tay đang cầm cái túi gì đó màu trăng trắng không biết đựng thứ gì.
"Hới đến làm gì ở khoa tao...đến tán gái chứ gì" Tôi làm vẻ mặt hờ hững định cho nó cười nhưng bất ngờ đối lương lại làm vẻ mặt yên lặng.
"Mày cũng biết là tao đang đến tìm ai...đang tán tỉnh duy nhất một người ở đây"
...mẹ mày.
"Hoyyyyyyyyy, tao cảm thấy giống như nước chanh ngọt một cách kỳ lạ"
"Ờ cảm thấy hoa mắt chóng mặt quá đi.
Sao mà bầu không khí lại có màu hồng rực rỡ như thế này vậyTing"
"Hong biết nữa, hỏi thằng Duen đi, nó có lẽ sẽ biết"
"Lũ c*c chó!" PDuen chán thiệt mà! Mặc dù kỹ năng trêu chọc của tụi nó kém hơn câu lạc miệng chó của khoa Kỹ thuật, bạn thằng điên Bohn.
"Tóm lại là khóc?"
"Không có khóc" Tự nhiên lòi ở đâu ra nói tao khóc.
"Rồi sao mắt lại đỏ" Nói tiến lại gần hơn, nghiêng mặt đến để kiểm tra mắt của tôi...ờ cái chuyện mắt đó hả.
"Mới vừa thức dậy, rồi đến làm gì ở tòa nhà khoa Y"
Tôi hỏi trong khi quét mắt, quan sát sự khác thường của nhà ăn của khoa mình.
Nó là lạ như nào ấy, bình thường nhà ăn không yên tĩnh như thế này đâu.
Dù học ngành y nhưng chúng tôi cũng là con người.
Có đôi khi cũng muốn nói chuyện tầm phào ba láp cùng với hành động như những con khỉ đột.
Chúng tôi không phải ai cũng là mọt sách, nhìn nhóm tôi thử xem không có một ai...
"Đến tìm mày"
"Tao á hả? Tìm làm gì" Tôi chỉ vào chính mình, nghiêng đầu nghi ngờ hỏi.
Có chuyện gì mà đến tận đây.
Từng nói chưa là khoa của tôi cách xa các khoa khác đến mức gần như được gọi là một trường đại học khác chưa.
Đó là một lý do khác khiến sinh viên khoa Y không thích đi xa khỏi khoa.
Mẹ nó vừa mệt vừa nóng.
"Mang đồ đến đưa cho, chút nữa đi rồi.
Còn phải tiếp tục chuẩn bị đồ đạc"
"Vẫn chưa xong nữa hả?"
"Sắp rồi"
"Vãi, hai câu sau nhắm mắt lại nghe rồi thấy cực kì tình cảm luôn á mày" Thằng Tang đánh nhẹ vào cánh tay của nhỏ Ting, giống như gọi để cùng nhau nghe.
Hả...tình cảm chỗ nào.
"Tại sao không có một ai đến tán tỉnh tao như thế này hết vậy" Thì mày tính cách nam tính như con trâu nước thế này thì thằng nào mà dám đến lấy về làm vợ hả Phornapha!
"Câm miệng! Lũ điên này"
"Rồi đi nộp bài chưa"...mày đừng có hỏi về chuyện này, bây giờ PDuen vẫn không muốn nói về chuyện này.
Một câu chuyện thật buồn, nhưng không muốn kể ra để làm tâm trạng mình thêm rối bời.
"Chưa...vẫn chưa muốn đi"
"Đợi cái gì nữa"
"Thì tao sợ đó"
"Cô không có đánh đầu mày đâu, tất cả chỉ là do mày tự tưởng tượng" Đối phương vừa nói vừa cười, giơ tay gõ lên trán tôi vang lên cả tiếng pốc pốc luôn.
Ô hổ! Tao là bộ não của cả quốc gia đó! Làm như thế này não tao có thể sẽ bị ảnh hưởng, tốt hay không tốt tao có thể sẽ bị phù não mà chết cũng nên.
Không có tao đất nước sẽ tồn tại ra sao hả cái thằng tay thúi.
"Mày không là tao, mày không hiểu đâu.
Cô ấy đúng đáng sợ" Tôi ôm trán, miệng lẩm bẩm phàn nàn.
"Nộp lúc này hay là lúc nào đi nữa nó cũng giống nhau thôi" Người nói gạt tay tôi ra trước khi đưa ngón tay ra nhẹ nhàng xoa chỗ bị gõ.
Vỗ đầu rồi xoa như này là sao...
"Ờ biết rồi..." Tôi bĩu môi, cố gắng đẩy bàn tay dày ra.
Mặc dù tôi biết rằng điều đó là vô ích vì thân hình cao lớn chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, ngoài ra còn có ánh mắt hung dữ được gửi đến.
Cái gì vậy chứ, làm tao đau rồi còn đe dọa nữa.
"Chiều có đi đón con không" Đối phương hỏi trong khi vẫn nhìn vào vết thương của tôi.
Thật ra cũng không phải là vết thương, chỉ đỏ lên một chút thôi, không đau nhiều lắm.
Thằng Bohn mẹ nó làm quá, làm giống như tôi bị một con trâu rừng chạy húc vào trán vậy.
Nhưng câu nói vừa rồi nó...
"Húiiiiiiiii, họ có con với nhau rồi kìa.
Nhỏ Duen ăn kem trước cổng"
"Krisda! Tao chưa từng dạy cho mày là yêu mà không biết giữ mình như vậy"
Nhỏ Ting lấy chiếc khăn tay và chấm nhẹ vào khóe mắt, như thể rất đau lòng...Đợi đã, không có một chút gì gọi là nước mắt hết.
Tất cả những gì tao thấy chỉ là gỉ mắt dính như kẹo cao su.
Í thấy mà ghê, mày là con gái đó nha.
"Tụi mày bay hơi xa rồi đó nha!"
"Ôi trời ơi, chồng đến rồi thì vứt bỏ bạn" Phaki nói trước khi khẽ gật đầu.
Cụp mắt xuống nhìn buồn bã như lũ đạo đức giả! Mày diễn đạt.
"Phải rồi, tình yêu của chúng ta đã cũ rồi" Tại sao mày phải hành động như chúng ta đã từng yêu nhau đến chết? Làm thế nào mà tôi trở thành bạn với tụi nó trong ngần ấy năm? Đúng giỏi luôn.
"Lũ c*c, mày cũng vậy nói cái quần què gì làm người ta hiểu lầm hết trơn"
"Thì là con thật mà, hehe" Có mà mày tự tưởng tượng một mình, cộng thêm mua chuộc cả em gái tao nữa!
"Mày đó mẹ nó..."
"Cuối cùng là đi không"
"Ừm, đi" Hôm nay tôi rảnh, không có việc gì gấp.
Mẹ thì đi mua sắm với bạn bè nữa.
Dù ở tuổi này, bà ấy vẫn giữ liên lạc với những người bạn cũ là người mẫu, những lúc rảnh rỗi họ hẹn nhau đi chơi thân thiết theo kiểu lâu ngày không gặp.
Gia đình tôi cũng không nói gì vì đó là niềm hạnh phúc của mẹ...con gái của bạn mẹ ai cũng xinh đẹp...!PDuen thích.
"Đi cùng nhau nhé"
"Điên à, tao đi xe đến" Tôi quay sang nói với thanh niên kỹ sư, nó cũng không làm vẻ mặt khó chịu gì.
Chắc biết rằng tôi sẽ từ chối, hiểu một cách đơn giản là từng nói với nhau về vấn đề này rồi.
"Để nó lại trường cũng được" Bố mày!! Tao tưởng là mày hiểu rồi!
"Không muốn, hơn nữa xe mày chỉ ngồi được có hai người"
Xe của thằng Bohn là chiếc xe vô dụng nhất mà tôi từng thấy.
Tại sao vẫn có người muốn mua nó? Ý là...nó còn làm được cái gì khác.
Để đồ cũng không được, cộng thêm cũng chỉ có thể ngồi được có hai người.
"Hôm nay đi xe Mercesdes đến" Đối phương nhướng mày ghẹo ghan.
Nhà mày làm nghề gì mà mày giàu một cách bất thường vậy thằng Bohn.
Ba mẹ mày có quá nuông chiều mày không.
...à ba mẹ tao cũng nuông chiều tao như này.
"Giàu vậy sao?" Tôi chề môi nhìn người nói kiểu như chán ghét.
"Thì cũng giàu đó" Thằng Bohn nhún vai trước khi chống cằm nhìn tôi, thấy là nó rất thích làm cái tư thế như này.
Tay thì đặt lên chân chống lên cằm, coi chừng cái khuỷu tay đó mày.
"Thấy mà ghét"
"Đồng ý đi cùng nhau nhé" Dạo này mày cười thường xuyên hay là do tao nghĩ nhiều vậy.
Nó không có cười bừa bãi như thằng cha PYim, thằng Bohn nó chọn thời gian cười đúng lúc.
Mẹ nó, làm giống như kiểu phải uống thuốc đúng giờ sáng trưa chiều tối.
"Không thích, không muốn để xe lại đây" Điên hay gì mà bắt tôi để xe lại trường đại học.
Dù không có trộm nhưng tôi vẫn không thể tin được.
Bên cạnh đó tôi yêu Supachai! Nó là con trai của tôi đó.
"Để cho người mang nó về nhà"
"Biết luôn hả là nhà tao ở đâu"
"Thì nói đi"
"Mày có định tấn công nhà tao rồi cưỡng hi.ếp tao không đó" Nói thế thôi, nó có lẽ không làm vậy đâu.
Mặc dù nhìn có vẻ đểu, nhưng tôi tin rằng nó là người tốt.
"Phụ thuộc vào sự kiên nhẫn của tao" Aw thằng bệnh, tao cố gắng nghĩ mày là người tốt, còn mày thật sự muốn mất trinh cửa sau với tao hay gì.
"Ối, thằng điên"
"Đồng ý đi cùng nhau nha, hehe"
"Phiền phức, không..."
"Alo PMoss, tối nay anh giúp đến lấy chiếc xe giống lần trước ở trường đại học của em được không...!lát em gọi nói cho ạ.
Oke cảm ơn anh nhé" Nó nhấc điện thoại lên gọi line...mày bấm gọi lúc nào! Mày có đùa tao không vậy.
Lúc đầu còn nghĩ là nó đùa, nhưng mà trời ơi...nó làm thật.
"Đồ độc tài!"
"Thì mày thích bị ép buộc" Thay vì nó sẽ biết sai, nhưng không thằng man rợ nhún vai không quan tâm quay qua làm vẻ mặt ghẹo gan.
"Thì tao không muốn đi với mày!"
"Tao không quan tâm, để lát đưa đi ăn cơm" Hai người chúng tôi nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong suốt cuộc trò chuyện.
Nhưng có những lúc mà tôi quay đi đó là khi nó mỉm cười với tôi.
"Nhân dịp gì?" Hôm nay là sinh nhật nó hả? Cũng có thể là không phải, sinh nhật tôi lại càng không phải.
"Chúc mừng mày đạt điểm cao"
"Há?" Tôi làm vẻ mặt bối rối, điểm trong bài kiểm tra sáng nay cũng vừa đủ qua môn bởi vì quên đọc học bài, thật may vì vẫn còn nhớ được một chút.
Hoàn toàn là vì mày đó! Nếu tối qua không đi tìm mày, tao có lẽ sẽ không quên đâu, sí.
"Bài đây nè" Một ngón tay to chỉ vào tập hồ sơ của tôi.
Mà bên trong không có bài tập nào khác ngoài bài tập mà tôi đang lo lắng về việc có nên đi nộp nó hay không?
"Bài này vẫn còn chưa được nộp luôn đó"
"Dù sao cũng là điểm cao"
"Là thầy bói hay gì" Tôi bĩu môi hỏi.
"Không phải là thầy bói...!mà là chồng bác sĩ"
"Thằng c*c Bohn! Tao đã nói là đừng có nói như thế này rồi" Tôi giơ cánh tay định đập vai người kia nhưng mà quên mất rằng có rất nhiều người ở đây.
Kẻo bon họ sẽ nghĩ bác sĩ Duen là một người bạo lực.
Nghĩ vậy nên tôi chuyển từ việc định đập thằng Bohn thành...!đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mình.
"Hehe"
Tao chán cái giọng cười của mày!
"Vậy tao đi đây, quay về làm việc tiếp.
Tan học rồi thì gọi" Nó nhìn đồng hồ đeo tay rồi đứng dậy.
"Gọi làm gì, tao sẽ trốn về nhà cho xem" Nói vậy thôi, không có làm thật đâu.
"Thử coi"
"Làm sao?" Tôi hất mặt lên hỏi như muốn kiếm chuyện mặc dù trong lòng đang run rẩy lo sợ rằng Duen ơi thằng khốn Bohn nó tàn bạo lắm đó mày Nhưng mà không may cái mỏ hỗn nói ra mất rồi, ôi thần linh ơi...
"Tao sẽ tiến tới ôm rồi nó là Đi cùng anh nhé Duen"
"..."
"Vãiiiii thằng Duen, nếu mày không chịu để tao chịu cho" Nhỏ Ting quay sang nhìn tôi tha thiết trước khi quay qua nhìn thằng Bohn kiểu như đang mơ mộng hão huyền.
"Đây là lần đầu tiên...mà tao cảm thấy là muốn có chồng..." Mày cũng đi với họ luôn đi thằng Tang!
"Ờ lát gọi" Tôi nói xong thì xua tay đuổi cho người kia đi lẹ.
Bạn mày coi chừng nó chửi cho đó, tụi PBoss đó á miệng đúng là còn hơn miệng chó.
Nghĩ đi nghĩ lại có lẽ các anh ấy sẽ không chửi đâu, có thể sẽ nhiều hơn thế này Nảy nói là đi tìm em bác sĩ mà biến mất đi đâu cả mấy tiếng đồng hồ.
"Chiều gặp lại...hun miếng" Nó không chỉ nói không mà thằng Bohn còn chu chu miệng quay về phía tôi nữa.
"Hun bố mày ấy!"
"Biết ngay là mày sẽ nói như vậy" Nói xong nó còn làm mặt khinh bỉ.
Ô hổ ai mà điên đi ôm hôn mò mẫm nhau giữa nhà ăn chứ.
Ngay cả khi là người yêu mà nhau họ còn không dám.
"Biết thì đi được rồi" Tôi xua tay.
"À đừng quên ăn nhé"
Thân hình cao lớn đưa cho tôi một túi đồ ăn vặt từ một cửa hàng có tiếng.
Chiếc túi khá to và nó vuông vức một cách lạ lùng, bên trong chắc chắn là một cái hộp.
Tôi bối rối nhận lấy.
Ỏ nó nói là mang đồ đến cho tôi là cái này đây hả?
"Cái gì vậy?"
"Bánh chứ gì, ngu vẫn cứ là ngu"
"Mày biến về đi, nhanh lên"
"Hahaha"
Khi nó nhìn thấy tôi làm khuôn mặt hung dữ, ngay lập tức thằng Bohn đưa tay vò đầu tôi như như muốn ăn tươi nuốt sống trước khi bỏ chạy với tốc độ ánh sáng giống như biết là tôi sẽ đá nó.
Hứ nhanh đó mày, nếu không mày sẽ bị tao đá cho gãy chân.
"PBohn đúng tốt luôn á"
...thì cũng đúng như nó nói, mặc dù ngay cả khi tôi không muốn thừa nhận điều đó vì sự đáng ghét của nó đi chăng nữa.
"Chăm sóc mày tốt chết mẹ" Thằng Tang nói thêm trong khi nhìn vào bóng lưng của người đang là chủ đề của cuộc trò chuyện.
Thằng Bohn mặc cái áo thực tập kĩ thuật nhìn đẹp kinh khủng.
Khi đi đến đâu cũng có người nhìn, tôi có nên ăn cắp cái áo thực tập kĩ thuật của nó đi mặc không...!Nếu mà lấy được, tôi sẽ có cả áo blue và áo thực tập kỹ thuật.
Điều đó tất nhiên là phải lấy của cả hai người họ.
"Ừ"
"Không có cảm giác chút nào luôn hả"
"Ủa, phải có cảm giác như thế nào"
"Khi mày ở cùng với anh ấy mày