Bày tỏ rõ ràng như vậy. chỉ cần không phải đần thì có thể nhất định nghe hiểu được ngay. Tô Vận Hàm chỉ là ngốc chứ không có đần, nên nàng không chỉ đã hiểu, hơn nữa còn hiểu triệt triệt để để. Không nói ra được cảm giác thế nào, Tô Vận Hàm nắm tay thật chặt chẽ, tim đập tựa như có gì đó quấy nhiễu mà mất quy luật. "Không, Linh Tiêu cô nương... Lời như vậy sau này không nên nhắc lại, giữa chúng ta... Vạn lần không thể làm ra chuyện trái luân thường cỡ vậy được!" Tô Vận Hàm lắc đầu như trống lắc, dù cho trong lòng có cảm giác, lý trí cũng nói nàng biết không thể như vậy, không thể nào đâu!
"Ngươi! Ngươi ngốc chết đi được! Ta chưa từng thấy người nào ngốc như ngươi vậy, nghĩ bảo thủ như vậy!" Ít nhiều thì Hồ Linh Tiêu cũng bị lời nàng nói làm tổn thương, nhưng cũng hiễu rõ nàng là người mộc mạc bực này nếu dễ dàng đáp ứng như vậy thì nhất định là chuyện không thể. Dậm dậm chân, Hồ Linh Tiêu đang muốn đỏ khí bỏ đi, lại nhớ tới nhân duyên tuyến trong tay mình còn chưa có quấn vào nơi mắt cá chân nhau, lại trừng nàng mấy cái, ngồi xổm xuống quấn hết đoàn hồng tuyến vào nơi mắt cá chân Tô Vận Hàm, còn đầu kia quấn trên mắt cá chân mình.
"Linh Tiêu cô nương, ngươi đây là làm gì?" Tô Vận Hàm không rõ cử động kỳ quái của Hồ Linh Tiêu, nàng là phàm nhân, thì sao thấy được hồng tuyến trong tay đối phương?! Huống hồ, đoàn hồng tuyến kia một khi đã quấn lên mắt cá chân nhau thì sẽ chầm chậm ẩn hình biến mất, chỉ ở trong cõi u minh (chỉ nơi vô định) chú định nhân duyên cho hai người, thật là không thay đổi được.
"Ai cần ngươi quản! Sau này ngươi sẽ biết!" Hồ Linh Tiêu giả vờ cười lên thần bí, linh cơ hơi động*, đứng dậy vòng lấy eo Tô Vận Hàm, ngữ khí nói chuyện nhuyễn hơn nhiều so với lúc nãy: "Vận Hàm, mỗ mỗ về rồi... Hôm nay gian phòng trong lâu đều bị chiếm, ta không có nơi để ngủ... Ngươi nói, ta ngủ ở lại chỗ ngươi có được không đây?"
[kiểu nảy ra chủ ý mới]
"A...Nhưng giường ta đây..." Được rồi, Tô Vận Hàm thừa nhận Hồ Linh Tiêu chuyển biét có chút nhanh quá đáng, nàng khoác trung y đơn bạc lên người, xem xét giường lại nhìn nhìn Hồ Linh Tiêu ánh mắt tràn ngập mong đợi. Giường này, đúng là đủ cho hai người. Nhưng mà phòng ở Tuý Hoa lâu nhiều như vậy... Sao lại không có nơi ngủ chứ? Tô Vận Hàm ở tại chỗ bồi hồi phút chốc, vẫn có chút không tin: "Tuý Hoa lâu thật không có phòng trống sao?"
"Ngươi không tin ta! Ta liền biết ngươi chê ta là yêu, sở dĩ căn bản là chán ghét ta!" Hồ Linh Tiêu chơi xấu ngồi ở mép giường, hai chân không ngừng đạp tới đạp lui, một dạng ngươi không để ta ngủ lại đây chính là chê ta, chính là chán ghét ta.
"Ngươi! Sao ngươi như vậy..." Ngang ngược không nói lý lẽ! Cuối cùng Tô Vận Hàm không có nói ra lời đả thương người kia, nàng thở dài đi tới bên y quỹ lục cả nửa ngày, từ trong bao phục lấy ra một bộ trung y đưa cho Hồ Linh Tiêu, ngồi bên cạnh nàng, bất đắc dĩ nói: "Ta thật không có chê ngươi, chán ghét ngươi. Nếu muốn ngủ lại đây, cũng phải đổi y thường trước đã..."
"Ngươi đáp ứng cho ta ngủ lại đây?" Hồ Linh Tiêu vuốt bộ trung y kia, còn thiếu điều ôm nó vào lòng cọ tới cọ lui. Cái gọi là ái ốc cập ô*, đại khái như Hồ Linh Tiêu vậy, vuốt y phục người ta mà nghĩ tới da thịt non mềm như tuyết của người ta.
[Chỉ vì yêu căn nhà mà yêu luôn con quạ trên mái nhà, tương đương yêu ai yêu cả đường đi]
"Không đáp ứng còn có thể làm sao, cũng không thể để ngươi ngủ ở ngoài được." Nếu không cho nàng ngủ lại đây, chỉ sợ lại chọc tới tính khí tiểu nữ tử. Tô Vận Hàm xốc chăn lên, chỉ vào giữa giường hỏi: " Ngươi muốn nằm ngoài hay trong?"
"Tất nhiên là nằm trong rồi!" Hồ Linh Tiêu lắc người một cái liền mặc trung y trong tay lên người, mà váy dài vốn có lại như nằm dài xuất hiện trên ghế tròn. Chui vào chăn, Hồ Linh Tiêu cố ý sát lại sát tận cùng bên trong, rồi sau khi Tô Vận Hàm lên giường lại oa tiến vào lòng nàng, nói: "Đêm khuya trời lạnh, ngươi ôm ta ngủ mới dễ chịu. Không phải vậy, ta ngủ không được đâu! Lại nói, hồi ở Tô phủ kia ngươi cũng ôm ta như vậy, còn nói muốn cả đời đều muốn ôm ta ngủ vậy đó!"
"...Không phải nói sẽ không nhắc lại tình cảnh ở Tô phủ đó rồi sao? Sao ngươi lại nhắc?" Tô Vận Hàm lại thở dài bất đắc dĩ, nàng đã không biết ngoài thở dài còn có thể làm gì. Hạ mắt liếc nhìn đôi mắt cực mỹ vô song kia của Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm giúp nàng dịch dịch góc chăn, rốt cuộc vẫn nghiêng người sang ôm lấy nàng, nói: "Trước đây ta cũng không biết ngươi là yêu, chỉ coi ngươi là bạch hồ. Bây giờ ngươi là người, sao lại có thể đánh đồng với nhau được? Ngủ đi, chỉ cần không đề cập tới những chuyện kia, sao cũng tuỳ ngươi."
Không có thanh âm, Hồ Linh Tiêu chỉ an tĩnh ở trong lòng nàng hưởng thụ khí tức thuộc về Tô Vận Hàm. Hồi lâu, lúc nàng cho rằng Tô Vận Hàm đã ngủ, Hồ Linh Tiêu động đậy đôi chút trong lòng nàng, ôn nhu hô câu: "Ngốc tử."
"Hửm?" Tô Vận Hàm phản xạ có điều kiện đáp một tiếng, ý thức trong tình trạng nửa mơ hồ dĩ nhiên sắp ngủ.
"Ngươi biết không? Ngươi luôn cố chấp như vậy, lại luôn cứng nhắc yếu mệnh. Nếu đổi thành bất kỳ ai khác, phàm là nghe một phiên ngôn luận của ta như vừa nãy, chỉ sợ sớm đã hân hoan trong lòng, hận không thể lập tức chiếm lấy ta vì mình cho được! Ngươi cũng biết ta là yêu, thì sao lại không biết tâm tư ngươi chứ? Cũng được, ngốc thì cứ ngốc đi... Ai bảo ta cực yêu bộ dạng ngốc nghếch đó chứ!"
"Ân... Ngốc..." Tuy Hồ Linh Tiêu nói nhu tình như nước thế nào đi nữa, cũng không thể lấy ra được ý niệm gắng ngượng trong Tô Vận Hàm sắp ngủ say ra. Nàng lờ lờ mờ mờ nghe Hồ Linh Tiêu, trong miệng lẩm bẩm tuỳ