Đứng ngoài cửa phủ Đề đốc, Ngọc Ngưng Nhi siết chặt ti quyên trong tay, cuối cùng cũng gõ lên cửa lớn sơn hồng mộc. Nàng cùng Từ Phong chỉ có một lần giao tình, nếu không phải vì bất đắc dĩ nàng cũng sẽ không mạo muội tới đây cầu sự trợ giúp của hắn như vậy. Qua một lúc, cửa lớn phủ Đề đốc bị hạ nhân trong phủ mở ra một khoảng. Thấy đứng ngoài là nữ tử mang diện sa, khách khí nói: "Không biết cô tới vì chuyện gì?"
"Ta đặc biệt tới đây tìm công tử các ngươi – Từ công tử Từ Phong, phiền tiểu ca nhi thông truyền giúp một tiếng, tiểu nữ tử danh tự Ngọc Ngưng Nhi." Ngọc Ngưng Nhi lễ mạo gật gật đầu với hắn, càng thêm dùng sức siết chặt ti quyên trong tay, chỉ lo đối phương không chịu thông truyền giúp hay hoặc là Từ Phong không chịu ra.
"Ra là Ngưng Nhi cô nương, thỉnh chờ chút... Ta đây liền đi nói cho thiếu gia." Hạ nhân nghe được sơ qua danh tự Ngọc Ngưng Nhi, liền đóng cửa tiến vào đông viện nói cho Từ Phong có khách tìm đến. Vốn Từ Phong buồn chán ở trong phòng, nghe hạ nhân nói Ngọc Ngưng Nhi đến tìm hắn, lập tức đi trước hạ nhân tới thẳng cửa. Mở cửa, thấy quả nhiên Ngọc Ngưng Nhi đứng ở nơi đó dường như nôn nóng chờ đợi, lúc này bước ra ngưỡng cửa, cười nói: "Hạ nhân nói Ngưng Nhi cô nương tới tìm ta, ta còn không tin đó! Không ngờ tới thật là nàng."
"Từ công tử, hôm nay tới là muốn cầu công tử một chuyện." Ngọc Ngưng Nhi cắn môi dưới, trong ánh mắt tràn ngập khẩn cầu: "Tô công tử Tô Vận Hàm sáng nay bị người của quan phủ mang đi, nói là vì đêm qua đả thương công tử Lý phủ. Nhưng đêm qua Tô công tử chưa từng rời khỏi Tuý Hoa lâu, sao lại ra ngoài đánh người được? Hiện giờ hắn bị áp trong lao ngục, ta chỉ là nữ tử vô dụng, cùng đường bí lối mới lại đây cầu Từ công tử. Hy vọng dùng thân phận của Từ công tử giúp Tô công tử tránh tai ương lao ngục."
"Cái gì? Tô huynh đệ bị người của quan phủ bắt đi?" Từ Phong không nén nổi kinh ngạc, tối hôm qua hắn theo đuôi Lý công tử đến cuối ngõ hẻm thì đánh hắn gần chết. Tên công tử kia rõ ràng thấy diện mạo của mình, không nghĩ tới trái lại hắn vu cho Tô Vận Hàm, hại y vào ngục: "Ngưng Nhi cô nương yên tâm, chuyện này liền do trên người ta, ta... Ta đây liền đi tìm phụ thân." Từ Phong do dự cười cười, tuy hắn thân là thị vệ đeo đao (lính khu vực) lục phẩm, nhưng chỉ là cái xác không vô dụng, nếu muốn Tri phủ thả Tô Vận Hàm ra vẫn phải đi tìm phụ thân mình. Chỉ là nói vậy, hắn phải cáo thực chuyện từ long tới mạch* cho phụ thân, hết cách rồi, ai bảo hắn không dám nói dối phụ thân chứ. Ôi, lại phải bị mắng rồi! Từ Phong bất đắc dĩ thở dài, lại nói: "Ngưng Nhi cô nương về trước đi, ta đảm bảo buổi chiều Tô huynh đệ sẽ bình an vô sự trở lại Tuý Hoa lâu."
[chỉ đầu đuôi sự nguồn tới về sau]
"Thật sao?"
"Tất nhiên là thật rồi."
"Tốt quá, vậy Ngọc Ngưng Nhi về trước chờ ở Tuý Hoa lâu nha." Ngọc Ngưng Nhi cười lên, trong đầu sinh chút hảo cảm với Từ Phong.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Linh Tiêu cô nương, ngươi có còn ở không?" Trong lao phòng, cao điểm Ngọc Ngưng Nhi mang đến đã bị Tô Vận Hàm bất tri bất giác ăn sạch, một người ngốc quá buồn, nàng thử kêu danh tự Hồ Linh Tiêu. Trong lòng ẩn ẩn hi vọng nàng ở ngay bên thân mình, nghe thấy tiếng gọi liền hiện thân ra ngay lập tức. Chỉ là hy vọng chung quy vẫn là hy vọng, mặc dù Tô Vận Hàm tựa như tên đần lại gọi vang một lần lại một lần nữa, chung quy vẫn không gọi ra được thân ảnh uyển chuyển kia của Hồ Linh Tiêu.
Ai. Tô Vận Hàm lắc lắc đầu, tẻ nhạt nắm lên cỏ khô rối loạn bên người lên bẻ chơi. Đang yên đang lành cũng không hiểu tại sao lại chọc nàng, phỏng chừng trở lại còn phải nói chuyện giải thích với nàng ấy, đều nói tâm nữ nhân như kim nơi đáy biển, tâm hồ yêu này so với kim nơi đáy biển ngẫm lại còn khó dò hơn nữa!
Ngoài lao phòng lại truyền tới tiếng chùm chìa khoá lay động, đi kèm tiếng bước chân hỗn loạn, Tri phủ cùng ngục tốt một trước một sau chạy đến cửa lao phòng Tô Vận Hàm, Từ Phong thần thái sáng láng đi theo. Thấy Tô Vận Hàm, Từ Phong ho khan mấy cái, bày điệu bộ đi đầu nói: "Tri phủ đại nhân, giờ đây đã chứng thực người khác đả thương Lý công tử, ngươi còn không mau chút thả Tô Huynh đệ ra?"
"Điều đó là tất nhiên, điều đó là tất nhiên." Tri phủ lão gia cười theo, lập tức sai ngục tốt bên người để hắn mở cửa lao thả Tô Vận Hàm ra. Hắn thực không ngờ tới, cái trướng phòng tiên sinh trong thanh lâu này lại có bối cảnh lớn như Cửu môn Đề đốc vậy. Xem ra đôi mắt nàỳ của hắn nên đánh bóng chút, tránh nhìn nhầm người làm chuyện sai lầm.
"Tri phủ đại nhân." Tuy Tô Vận Hàm xem thường cách làm quan của hắn, những vẫn cung kính chấp tay cúi người, rồi nói với Từ Phong: "Đa tạ Từ huynh."
"Tô huynh đệ khách khí, chúng ta là huynh đệ, giúp chút chuyện này cũng là phải thôi. Nếu mà nói Tô huynh đệ không có việc gì, nguyện cùng ta về phủ Đề đốc? Phụ thân... Phụ thân biết ta xử sự lỗ mãng mới làm lại Tô huynh đệ ngươi... Người áy náy, mới chuẩn bị qua trong phủ chút tửu thái*, thỉnh Tô huynh đệ qua uống đôi chút." Từ Phong thản nhiên nói, cũng không có đem Tri phủ lão gia bên cạnh để trong mắt, trái lại coi hắn thành người ẩn hình, trực tiếp kéo Tô Vận Hàm ra khỏi lao ngục.
['thái' là chỉ đồ ăn, đi kèm 'tửu' có thể coi là đồ nhắm]
"Đề đốc đại nhân mời ta qua phủ, Vận Hàm từ chối thì bất kính, vậy thì... Theo Từ huynh đệ qua vậy." Tô Vận Hàm đang tính cất bước đi trước, trái lại đột nhiên bị Từ Phong kéo lại không cho nàng dịch bước. Chỉ thấy hắn gò má hơi hồng, thần thái tự tin vừa nãy hoàn toàn không còn, do dự nói: "Tô huynh đệ, nếu chung ta đã là huynh đệ rồi, ta, ta có thể hỏi riêng ngươi một vấn đề hay không? Ngươi cùng Ngưng Nhi cô nương, hai người các ngươi..."
"Ta cùng Ngưng Nhi cô nương?" Tô Vận Hàm nghiêng đầu suy tư một lúc, đoán hắn đại khái muốn biết quan hệ giữa mình và Ngọc Ngưng Nhi, nói: "Chúng ta chỉ ta khách nghe tri kỷ, một loại như quan hệ bằng hữu giữa ta và ngươi. Ngoài ra lại không còn gì khác. Ngưng Nhi cô nương chính là thanh quan đầu bảng của Tuý Hoa lâu, mặc dù thân ở phong trần, nhưng không cho người khác bôi nhọ triêm nhiễm đâu."
"Thì ra các ngươi chỉ là bằng hữu." Từ Phong tâm treo lơ lửng an lòng hạ xuống, cùng Tô Vận Hàm chầm chậm đi về phía trước, nói: "Không giấu gì Tô huynh đệ, kỳ thực ta đối với Ngưng Nhi cô nương nàng... Tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng ta đối với nàng... Đối với nàng..." Từ Phong đột nhiên trở nên nhăn nhó, ngay cả Tô Vận Hàm bên người cũng thấy khó chịu thay hắn.
"Ý tứ của ngươi là, ngươi khuynh mộ Ngưng Nhi cô nương... Muốn cùng nàng một chỗ?"
"Ân!" Từ Phòng dừng bước, dùng sức gật gật đầu, một bộ biểu tình tương đương thẹn thùng.
"......" Này, chuyện này là sao nha! Tô Vận Hàm không nói gì trừng cái trắng mắt, một cô nương nhà nào lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng cỡ này còn chưa tính, riêng ngươi đường đường là nam nhi thân cao bảy thước thẹn thùng như vậy để làm cái quỷ gì a?
"Tô huynh đệ!" Thấy Tô Vận Hàm không