Hồ Linh Tiêu nói không sai, Ngọc Ngưng Nhi quả nhiên tới tìm Tô Vận Hàm, chẳng qua là lúc sau khi đã về phòng thay thân y phục. Cho dù là đứng ngoài phòng, nàng vẫn thấy rõ một người nằm trên giường của Tô Vận Hàm – Hồ Linh Tiêu. Nói không được cảm giác thế nào, chỉ thấy là Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm quá mức lớn mật, còn chưa hành lễ bái đường đã ở cùng một chỗ, nếu đổi là nàng, tuyệt đối sẽ không đồng ý.
"Công tử, có thể theo ta đến phòng tán gẫu vài câu được không." Ngọc Ngưng Nhi hơi chút lui về sau một bước, tận lực không nhìn Hồ Linh Tiêu nằm sấp trên giường một khuôn mặt tươi cười thế nào.
"Chuyện này..." Tô Vận Hàm quay đầu lại liếc nhìn Hồ Linh Tiêu, thấy nàng ấy chỉ nhấp nháy mắt vẫn không nói gì cả, liền gật đầu đáp ứng với nàng, đi tới bên giường lấy cẩm bị đắp lên người Hồ Linh Tiêu, nói: "Ta theo Ngưng Nhi cô nương tới phòng nàng ấy tán gẫu mấy câu, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ."
"Mau về chút nha." Hồ Linh Tiêu tát kiều nói, từ khi nàng bịa ra chuyện ăn không nói có cỡ kia, Tô Vận Hàm thể thiếp đủ kiểu với nàng. Nhìn xem, liền ngay cả rời đi một lúc cũng muốn lên tiếng báo với nàng, thậm chí còn ôn nhu đắp chăn cho nàng đó. Quả nhiên, không xài chút biện pháp với ngốc tử thì không được đâu!
Tô Vận Hàm không biết ngoài 'ân' còn có thể nói gì, nàng chỉ liếc nhìn Hồ Linh Tiêu thật sâu, lại giúp nàng dịch bị giác (góc chăn), đóng cửa theo Ngọc Ngưng Nhi qua gian phòng của nàng ấy. Lư hương đặt trên bàn tròn phát ra u hương nhàn nhạt, Ngọc Ngưng Nhi không hỏi chuyện của hắn cùng Hồ Linh Tiêu, mà là để hắn ngồi xuống cạnh mình, hai tay nhẹ đặt trên cổ cầm, nói: "Công tử, ngươi còn nhớ từ khúc ngày ấy dạy cho ta?"
"Ân, tất nhiên là nhớ chứ. Ngày ấy ta còn nói với ngươi chút chuyện về tiên sinh mà!"
"Công tử, có thể nhận thức công tử là phúc khí của Ngưng Nhi. Kỳ thực lúc đầu gặp gỡ công tử, là do Linh Tiêu muội muội cầu ta hỗ trợ, để ngươi có thể có chỗ an thân. Nói ra, Linh Tiêu muội muội thật rất để ý ngươi, nếu không kiểu người đến nay không cầu người khác giúp đỡ như nàng thì sao lại dùng dạ minh châu để đánh đổi cầu ta chứ?" Hồi tưởng lại trường cảnh lần đầu gặp Tô Vận Hàm, Ngọc Ngưng Nhi không khỏi khẽ cười thành tiếng, cười mình đần, cười bản thân đã quên quan hệ trong đó: "Công tử biết không? Từ lúc công tử nhảy vào sông cứu ta ra, ta liền đối với công tử... Chỉ là ta càng quên mất, quan hệ giữa ngươi cùng Linh Tiêu cô nương, cứ động tưởng niệm mà không nên động lòng."
"Ngưng Nhi cô nương, thứ lỗi, ta... ta không thể..." Tô Vận Hàm nói chưa xong, một ngón tay ngọc thanh thông* liền ngăn trên môi nàng. Ngọc Ngưng Nhi lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Ta biết công tử muốn nói gì, liền để câu nói này ẩn trong lòng ngươi và ta không tốt hơn sao? Công tử, Ngưng Nhi muốn đạn xướng cho công tử nghe từ khúc do ngươi dạy. Có mấy lời, liền để từ khúc thay thế. Ngưng Nhi không phải người vô sỉ, chỉ nguyện công tử hạnh phúc, hạnh phúc là tốt rồi."
[xanh miết, cũng không biết ngón tay xanh là thế nào nhưng để chỉ ngón tay đẹp thấy hay dùng từ này]
Thanh âm của Ngọc Ngưng Nhi lại bắt đầu nghẹn ngào không khống chế được, nàng nhắm mắt lại hít vài ngụm khí thật sâu, rốt cuộc chậm rãi gảy lộng lên huyền cầm, theo cầm thanh kỳ ảo, ngâm xướng mang theo u oán:
"Thu ý nồng, ly nhân tâm trên thu ý nồng
Nhất bôi tửu tình tự vạn chủng
Ly biệt nhiều, lạc điệp thời tiết ly biệt nhiều
Nắm chặt tay người để trong tâm
Ta muốn người nhớ tới, không có lời cam kết...
Không sợ tương tư khổ, chỉ sợ tổn thương người
Oán độc oán người trong gió hợp tan đều không vì ta
Không sợ ta cô độc, chỉ sợ người tịch mịch
Không chỗ... nói ly sầu."
Một khúc đạn xong, phảng phất như dùng khắc ý*, huyền cầm trên cổ cầm lập tức đứt rời. Nhìn Tô Vận Hàm tựa như đang thâm tư, một giọt nước mắt rơi trên cổ cầm. Ngọc Ngưng Nhi dùng ti quyên nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt kia bao hàm hết thảy tình cảm với Tô Vận Hàm, thư thái nói: "Công tử, sau này ta cùng công tử, vẫn là bằng hữu đúng không?"
[dồn hết sức và tâm trí vào làm]
"Là bằng hữu. Cô nương, là ta có lỗi với ngươi..." Tô Vận Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, nàng rất muốn nói cho Ngọc Ngưng Nhi mình thực là nữ tử, chỉ là việc đã tới nước này, nhiều lời cũng vô dụng.
"Nào có gì lỗi hay không chứ? Chỉ cần công tử có thể cùng Linh Tiêu muội muội an lành, ta đây làm cái bằng hữu, tự nhiên thay cái ngươi hài lòng rồi!" Ngọc Ngưng Nhi đứng dậy, nhìn mặt mày dễ nhìn của Tô Vận Hàm, nói: "Công tử, Ngưng Nhi có một thỉnh cầu. Không biết công tử có thể, ôm ta một cái hay không?" Nàng gian nan nói, chỉ sợ Tô Vận Hàm cự tuyệt thỉnh cầu cuối cùng của nàng. Chuyện này, đã là không thể được, chỉ cầu Tô Vận Hàm còn có thể ôm nàng một cái, cũng tiện lưu lấy tưởng niệm.
"Được." Tô Vận Hàm gật gật đầu, đứng dậy ôm nàng vào ngực. Không giống khí tức của Từ Phong cương dương vậy, ôm ấp của Tô Vận Hàm mang theo một cổ âm nhu, đó là loại ôn nhu tế nị, khiến tâm người ta cũng theo nhu nhuyễn. Hai tay vòng lấy phía sau hắn, Ngọc Ngưng Nhi dựa đầu thật sát vào vai Tô Vận Hàm, cuối cùng kêu lên câu: "Vận Hàm, Vận Hàm... Vận Hàm, ngươi phải thật là hạnh phúc, Ngưng Nhi cũng phải, Ngưng Nhi cũng phải tìm hạnh phúc thuộc về Ngưng Nhi nữa." . Đọc truyện hay tại || tr ùmtruyện.c om ||
"Ngưng Nhi cô nương sẽ tìm được được hạnh phúc thuộc về ngươi." Tô Vận Hàm vỗ nhè nhẹ lên sau lưng nàng. Hồi lâu, rốt cuộc làm Ngọc Ngưng Nhi cam lòng rời khỏi lòng ngực nàng, lúc này Tô Vận Hàm mới buông hai tay xuống, liếc mắt huyền cầm đứt rời trên cổ cầm, lắc đầu than thở: "Cô nương cầm khúc có thể sánh với thiên lại (thanh âm tự nhiên), cầm này..."
"Linh Tiêu muội muội còn đang đợi công tử đi, đã một lúc vậy rồi, chỉ sợ nàng sẽ loạn tưởng mất!" Ngọc Ngưng Nhi thuận tay lau đi nước mắt trên cổ cầm, đưa ra nụ cười, nói: "Công tử vẫn nên mau chút trở về đi thôi, tính khí Linh Tiêu muội muội ta biết mà. Nếu là người nàng để ý, chỉ mong thời thời khắc khắc đều ngốc cùng nhau thôi! Công tử, Linh Tiêu muội muội là nữ tử tốt hiếm thấy, công tử không nên cô phụ nàng."
Nữ tử tốt hiếm thấy? Chỉ sợ là yêu tinh tốt hiếm thấy chứ? Khoé miệng Tô Vận Hàm nổi lên môt ý cười, chẳng trách nàng gọi mình là ngốc tử, hoá ra nàng để Ngọc Ngưng Nhi hỗ trợ khuyên mình tới Tuý Hoa lâu làm trướng phòng tiên sinh nha! Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, lúc này Tô Vận Hàm mới phát hiện, hết thảy hết thảy đều do con hồ ly tinh kia an