"Vận Hàm, rốt cuộc mỗ mỗ tìm người vì chuyện gì vậy? Cư nhiên cả ta cũng không cho ở bên, thậm chí còn thiết kết giới trong phòng nữa." Hồ Linh Tiêu bất mãn đá hài nửa mang trên chân rơi xuống, có chuyện gì mà nàng không thể nghe chứ? Cần chi làm ra vẻ thần bí đến vậy, coi như không có vấn đề gì cũng trở thành có vấn đề rồi.
"Mỗ mỗ cho ta một viên châu tử rất bắt mắt, nói chỉ cần ta nuốt nó là có thể thoát ly luân hồi, dung nhan không đổi." Tô Vận Hàm đáp đúng sự thực.
"Thật chứ? Vậy ngươi có nuốt hay không?" Đáy mắt Hồ Linh Tiêu loé qua một tia mừng rỡ, quả nhiên mỗ mỗ nói được làm được, lại thật có biện pháp để ngốc tử thoát khỏi tuần hoàn sinh tử.
"Không có, mỗ mỗ để ta suy nghĩ kỹ thêm, nếu nghĩ thông lại tới tìm mỗ mỗ lấy châu tử kia."
"Còn có gì phải suy nghĩ nữa? Lẽ nào ngươi không muốn đời đời kiếp kiếp cùng một chỗ với ta sao? Hay là nói ngươi chán ngán người ta rồi, chỉ tính theo người ta cùng nhau cả đời này mà thôi, đợi kiếp sau lại đi tìm nữ tử khác?" Hồ Linh Tiêu lại bắt đầu nói lời giấm chua, nàng lại không hiểu được, tại sao phương thức tư duy của ngốc tử này luôn khác tất cả mọi người vậy chứ? Nếu là người khác thì đã sớm đáp ứng nuốt châu tử, thậm chí sẽ không tiếc bất cứ giá nào để có được nó đó. Dù sao trường sinh bất lão gì gì, chính là mộng mị luôn cầu của mỗi cá nhân.
"Ta không có chán ngán nàng, cũng không phải không muốn cùng nàng đời đời kiếp kiếp. Ta chỉ là, chỉ là cần thời gian để suy nghĩ thôi! Bởi vì mỗ mỗ nói, ăn nó... Ta sẽ biến thành yêu, ta sợ, ta sợ loại cảm giác không rõ đó. Ta không thể nào tưởng tượng được sau khi biến thành yêu ta sẽ thế nào, vì vậy Linh Tiêu à, cho ta thời gian suy nghĩ, chờ qua khoa khảo, hẳn để ta ra quyết định được không?" Tô Vận Hàm nâng mặt nàng lên, nhìn khuôn mặt vô cùng mị hoặc này, vuốt ve như trân bảo.
""Đáp ứng ngươi vậy." Tuy rằng trong lòng tràn đầy không vui, Hồ Linh Tiêu vẫn gật đầu đáp ứng nàng. Dù sao lựa chọn như vậy mà nói là quá mức gian nan với Tô Vận Hàm, lựa chọn giữa yêu hay người, cũng như lựa chọn giữa chết hay mãi sống. Nàng hiểu rõ Tô Vận Hàm là người cứng nhắc chính kinh, để nàng tiếp thụ một yêu tinh đã là không dễ, nếu là muốn nàng biến thành yêu tinh, thì không đủ thời gian suy ngẫm là không thể thực hiện được.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tô huynh đệ, chuyện Ngưng Nhi ta đã an bài thoả đáng, hôm nay tới ngoài muốn cảm tạ ngươi chuộc nàng ấy ra khỏi Tuý Hoa lâu, còn hy vọng ngươi có thể chuyển qua ở cùng nơi với Ngưng Nhi một khoảng thời gian. Dù sao hiện tại Ngưng Nhi là biểu muội của ngươi, nếu ngươi còn ở lại Tuý Hoa lâu mà nói, không khỏi sẽ dẫn tới hoài nghi của người khác." Từ Phong là người lôi lệ phong hành (~ mạnh mẽ cương quyết), từ lúc thương lượng phòng tử cùng Tô Vận Hàm qua ngày hôm sau liền mu,a ngay ở nhai khu cách Tuý Hoa lâu không xa, mặc dù không có bao nhiêu người ở, nhưng là nhai khu an toàn nhất trong kinh thành.
[có vẻ là khu đất lớn cho dân ở]
"Không được! Dù hiện tại Ngưng Nhi tỷ tỷ là biểu muội của ngốc tử, cũng không thể chuyển tới ở cùng nàng ấy được!" Hồ Linh Tiêu liền biết Từ Phong đến tìm ngốc tử của nàng không có chuyện gì tốt lành, quả nhiên, mới sáng sớm vậy liền đến làm 'điện đăng bào'* cư nhiên để nàng chuyển đi theo Tô Ngưng Nhi ở cùng nhau! Chuyện khác đều đáp ứng được, chuyện này thì tuyệt đối không được! Còn chưa nói tới vốn Tô Ngưng Nhi từng thích nàng, nếu để ngốc tử chuyển tới, thời gian của hai người các nàng phải làm sao giờ!
[bóng đèn điện ~ kỳ đà cản mũi]
"Ai! Linh Tiêu cô nương, ngươi đừng nói như trảm đinh tiệt thiết vậy có được không? Tô huynh đệ đây còn chưa nói... Ui ui ui, ngươi đừng trừng ta nha! Ta cũng đâu trêu chọc gì ngươi phải không? Chỉ là cảm thấy Tô huynh đệ ở chỗ này không tốt lắm, thêm nữa ta vì Ngưng Nhi tìm được chỗ ở cũng rất lớn, ở thêm vài người cũng không thành vấn đề mà! Hơn nữa lại qua một khoảng thời gian đến lúc nàng gả vào Đề đốc phủ, phòng tử kia sẽ để cho Tô huynh đệ ở không phải sao?" Từ Phong cười ngu ngốc, thật giống hắn đã đến có chút không đúng lúc cho lắm, nếu không sao Linh Tiêu cô nương lại luôn dùng một bộ ánh mắt muốn ăn người nhìn hắn chứ!
"Ở gì mà ở! Ngốc tử đã sớm định mua phủ trạch rồi, hắn nào cần phải ở địa phương ngươi mua!" Hồ Linh Tiêu hừ hừ vài tiếng, vây lấy eo Tô Vận Hàm, tát kiều nói: "Ngốc tử, ngươi nói với Từ công tử đi! Chúng ta cũng phải tìm một phủ trạch rộng lớn có phải không? Khoa khảo sắp tới, ngươi cũng nên chuyên tâm ôn thư."
"Linh Tiêu nói không sai, khoa khảo sắp tới, ta xác thực nên dùng tiền trong tay mua một phủ trạch." Tô Vận Hàm cười cười áy náy, nói: "Từ huynh đệ, thứ cho ta không thể ở cùng Ngưng Nhi cô nương. Ta nghĩ chỉ cần ta không ngụ ở Tuý Hoa lâu nữa, hẳn là sẽ không có người hoài nghi. Mắt thấy hôn kỳ của Từ huynh đệ cũng gần đến rồi, thỉnh ngươi chuẩn bị việc hôn sự thật tốt đi. Đợi ta cùng Linh Tiêu chuyển qua tân cư, nhất định sẽ thỉnh người vào cửa tụ họp."
"Vậy cũng tốt, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nữa." Từ Phong cười có phần lúng túng, hai người này không phải rõ ràng là đang đuổi hắn đi sao? Chẳng lẽ thật là hắn tới không đúng lúc? Từ Phong hắc hắc mấy tiếng, thức thời khép cửa phòng lại. Lần này hắn tới ngoài việc tìm Tô Vận Hàm còn muốn đón Tô Ngưng Nhi qua tân trú, nếu họ không tiếp đãi hắn, cũng chỉ biết làm xong chính sự trước đã, đợi ngày bái đường thành thân sẽ cùng Tô huynh đệ thật say một phen.
"Đáng ghét, trở ngại rốt cuộc cũng đi rồi!" Cửa được đóng, Hồ Linh Tiêu lại dắt Tô Vận Hàm lên giường, để nàng áp trên người mình, mị thanh nói: "Ngốc tử, lại hôn mấy cái đi! Đều do cái tên Từ Phong đáng ghét kia, gây trở ngại chúng ta nồng nhiệt." Nếu không có hắn thì lúc này ngốc tử đã sớm mắc câu, thoát y thường mà muốn nàng rồi! Thật là, cơ hội thật tốt cứ vậy bị Từ Phong phá! Hận chết hắn mà!!!
"Hụ hụ... Linh Tiêu, ta, chúng ta vẫn nên rời giường đi. Không phải nói muốn mua phủ trạch sao? Vậy hôm nay chúng ta liền đi xem xem đi!" Tô Vận Hàm nén hồng mặt ho khan không ngừng, cũng vì sáng sớm