Ngốc... Ngốc tử, ân... Chúng ta, chúng ta thử tư thế khác trước được không, thử thử tư thế khác đi." Thân thể Hồ Linh Tiêu nghiêng về sau, bờ môi hơi mở ra, tựa hồ rất thích bị đối phương đối đãi như vậy, ngay cả không khí hít vào trong thân thể đều nóng rực lên. Nàng khó nhọc lấy bản ma kính toàn thư kia, tuỳ tiện lật ra một hiệt, nhuyễn thanh nói: "Tư thế này được không, là cái này đi, làm tư thế này trước đi."
"Ân? Tư thế này, cũng được... Dù sao cũng có nhiều thời gian mà phải không?" Tô Vận Hàm cười nói, chậm rãi ngồi dậy, hạ một nụ hôn trên môi nàng, lại vươn người đặt Hồ Linh Tiêu dưới thân, để một chân nàng khoác lên vai mình, một tay vuốt ve trong bắp đùi của nàng, tay còn lại theo thân thể ép lấy mà nhu niết nơi nhu nhuyễn của nàng, ngậm nơi phân hống nhô lên giữa đó, hàm răng khẽ cắn không ngừng.
"Ngốc tử, ngươi thật xấu xa!" Hồ Linh Tiêu không ngừng ngâm khẽ, hai tay cố định đầu Tô Vận Hàm, dùng sức ấn xuống, để nàng càng gần kề ngực của mình. Cảm giác thật thoải mái, cũng dục vọng liên tục bành trướng khiến người ta hưng phấn không thôi. Loại trải nghiệm kia, cũng không phải định do kỹ sảo của đối phương thế nào, chỉ cần là tay Tô Vận Hàm, chỉ cầm là môi Tô Vận Hàm, chỉ cần là thân thể Tô Vận Hàm, cho dù là đụng chạm đơn thuần, đã đủ khiến Hồ Linh Tiêu rung động không ngớt.
Theo tiếng ngâm khẽ của Hồ Linh Tiêu, Tô Vận Hàm phảng phất như tỉnh mộng dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt mờ mịt nhìn Hồ Linh Tiêu không có một thứ, phát hiện chân nàng đang khoát lên vai mình, trong nháy mắt Tô Vận Hàm nghi hoặc không rõ, tự nói: "Sao đột nhiên lại làm như vậy chứ? Ta, ta đây là đang làm gì?" Vùng tam giác thần bí mà đầy dụ hoặc xuất hiện tại trước mắt nàng, mặt Tô Vận Hàm loáng cái hồng tới sau cổ, trợn mắt há mồm nhìn Hồ Linh Tiêu mang theo ý xuân, muốn nói gì cũng nói không ra, chỉ có thể bảo trì tư thế vốn có tại chỗ. như bị điểm huyệt.
"Ngốc tử, sao đột nhiên dừng lại vậy!" Hồ Linh Tiêu nhìn nàng đầy u oán, tựa như trách cứ nàng dừng ngay lúc này.
"Ta ta ta... nàng nàng nàng... Ta, chúng ta..." Ký ức phốc cái ập tới, lúc nàng rốt cuộc ý thức được chính mình vừa làm gì lại nói gì, táo nhiệt tu hồng trên mặt chỉ có tăng chứ không thấy giảm. Chỉ thấy Tô Vận Hàm dùng tốc độ nhanh nhất ngồi lùi vào góc giường, ngăn cho cảnh xuân lộ ra ngoài như bị phi lễ, lắp ba lắp bắp nói: "Ta, ta... Linh Tiêu... Chúng ta..." Lúc trước, vừa nãy... Thiên a! Ta đã làm gì a, sao lại không biết dè dặt gì vậy, còn nói chuyện như người xấu vậy!
"Ngốc tử? Bị sao vậy? Đang tốt lành đột nhiên có bộ dạng như vậy? Chẳng lẽ ban nãy không phải ngươi? Hay là nói, ngươi mất trí rồi? Ân?" Hồ Linh Tiêu nhíu mày, ngồi dậy tiến tới trước mặt Tô Vận Hàm, nhìn mặt nàng hồng thấu, trong lòng nghi hoặc khó hiểu. Nhưng có một điểu là không cần nghi vấn, đó là hiện tại trước mắt nàng chính là ngốc tử của nàng không cần nghi ngờ.
"Không có, ta... Ta không có mất trí, chuyện ban nãy kia cũng thật là ta không sai. Nhưng là, nhưng là... Ta, ta không nên như thế, không nên đâu!" Tô Vận Hàm lắc đầu không ngừng, thế nào cũng không dám tin người chủ động cởi y phục của Hồ Linh Tiêu trong ký ức lại là chính mình, thậm chí ngay cả bản thân nàng cũng không rõ sao lại làm như vậy.
"Nga? Sao lại không nên chứ? Rõ ràng, là ngươi nói đêm nay muốn uy người ta no mà! Ngốc tử, ngươi đã thừa nhận vừa nãy chính là ngươi... Vậy thì chúng ta cứ tiếp tục đi! Hiện tại là lúc chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi không uy người ta no, là không được đâu đó!" Tựa hồ chỉ cần Tô Vận Hàm chất phác, Hồ Linh Tiêu sẽ khôi phục thiên tính hồ mị của nàng. Khoái cảm vừa nãy còn dâng trào trong thân thể, Hồ Linh Tiêu cười mị khoát hai tay lên bờ vai nàng, nửa quỳ trước mặt nàng, ngồi dậy khiến cho điểm phấn hồng trước ngực này của nàng như có như không đụng vào môi hồng như huyết của Tô Vận Hàm, nói: "Ngốc tử, không phải đã đáp ứng rồi sao? Động phòng hoa chúc, hãy cũng ta làm chuyện nên làm! Hiện tại, người ta đói rồi đó! Thật đói thật đói! Ngươi cũng đói đúng không? Đồ ngọt đưa đến bên miệng, không ăn rất là lãng phí đó!"
"Ta..." Vì nơi phấn hồng nọ ma sát mà bờ môi nhẹ nhàng run rẩy, Tô Vận Hàm chỉ cảm thấy ôn lưu xẹt qua trong bụng, hai tay không biết làm sao liền vịn lên eo lưng nàng. Phấn hồng kiều diễm như vậy, nếu ngậm trong miệng, hẳn là... Tô Vận Hàm nghĩ đơn thuần, liền thật há miệng ngậm lấy nơi nhô ra, mút vào như đồng anh hài (trẻ sơ sinh), lúc mạnh lúc nhẹ.
"Ân... ngốc tử..." Hồ Linh Tiêu ngước đầu, hai tay giao sau gáy nàng không cho nàng lui ra. Tựa như cảm giác chưa đủ, nàng lại cầm một tay của Tô Vận Hàm phủ trên nơi nhu nhuyễn khác, mang nó nhu niết hoặc mạnh hoặc nhẹ, ngâm khẽ không ngừng: "Ngốc tử ngốc tử, đầu lưỡi... Dùng đầu lưỡi của ngươi, nhanh chút đi, nhanh chút đi..."
Lời này quả thực... thật quá không biết mắc cỡ mà!!!
Tô Vận Hàm thẹn muốn chui xuống đất, vịn sau lưng eo nàng xiết chặt dán vào da thịt nàng, nhưng cũng theo lời nàng nói, đầu lưỡi trúc trắc trêu đùa phấn hồng trong miệng, vòng vòng khiến nó từ từ trở nên cứng lên, thậm chí theo dục vọng mãnh liệt nào đó tuôn ra trong lòng ngực mà dùng hàm răng ma sát cắn. Thân thể lại bắt đầu phát nhuyễn, Hồ Linh Tiêu yêu cực loại cảm giác khiêu khích trúc trắc này, trực tiếp bám gáy nàng cùng nằm xuống,