Sau lưng núi ở ngoại thành Tô Châu, hai toà thạch mộ bị cỏ dại vây đầy lên. Những cỏ dại này đều là loại có sinh mệnh thịnh vượng, chỉ cần không người để ý tới, chúng liền tranh trước lấn sau không ngừng sinh trưởng. Ngẫu nhiên trong đám cỏ dại có thể thấy lấm tấm lấm tấm vài bông hoa nhỏ phấn hồng, trái lại điểm xuyến chút màu sắc lên nơi lưng núi tịnh mịch này.
Đứng trước thạch mộ, trên mặt Tô Vận Hàm không hay từ lúc nào đã có lệ hay là hạt mưa rơi xuống. Nàng nắm thật chặt tay Hồ Linh Tiêu, đảo quanh thạch mộ có cỏ dại cao ước chừng nửa người, đành chịu lắc lắc đầu, xắn y tụ động tay nhổ cỏ trên thạch mộ. Nàng hành động như vậy, tất nhiên Hồ Linh Tiêu không thể nhàn rỗi, chỉ là mười ngón tay nàng từ trước đến nay được bảo hộ rất kỹ, tự nhiên sẽ không tự động tay khom lưng nhổ cỏ. Y tụ vung nhẹ, những cỏ dại vướng víu quanh thạch mộ kia lập tức biến mất không còn ảnh, chỉ còn lại Tô Vận Hàm ngơ ngẩn nửa khom người, còn cầm một nắm cỏ dại trong tay.
"Ha ha... Ngươi ngốc tử này, rõ ràng cũng đã biến thân thành yêu, rõ ràng cũng có thể nắm tay người ta tuỳ tâm sở dục (tuỳ ý mà làm) đi tới các nơi, một mực muốn tự thân động tay đi diệt đám cỏ dại này. Ngươi sao, sao lại ngốc ngếch như vậy chứ?" Hồ Linh Tiêu thấy bộ dạng của nàng như vậy, che miệng cười thật lâu, cuối cùng đi tới bên người nàng dùng ti quyên lau sạch chút bùn đất trên tay nàng.
"Ta biết mình đã là lang yêu, chỉ là... chỉ là ta muốn tự thân làm vài việc cho song thân." Tô Vận Hàm nhìn hai toà thạch mộ kề nhau, rõ là gần, nhưng ở nơi sau lưng núi này có vẻ lạc mịch trơ trọi như vậy. "Lúc ta còn bé, song thân liền rời khỏi nhân thế. Lớn vậy rồi, ta mới chỉ tới thăng họ được hai lần. Nghĩ lại, ta thực là nữ nhi bất hiếu."
"Bất hiếu chỗ nào! Ngốc tử, ta không cho phép ngươi nói bản thân như vậy!" Hồ Linh Tiêu nâng mặt nàng lên, nhìn vào mắt nàng, chân thật nói: "Lúc song thân ly thế ngươi có mới vài tuổi, khi đó ngươi đã biết gì chứ? Sau khi lớn lên lại bị đại nương cầm cố hoặc cũng là chạy thương khắp nơi. Dù cho ngươi muốn đến gặp họ, cũng không có cơ hội. Vả lại, có tới hay không cũng chỉ là hình thức thôi, chỉ cần trong lòng ngươi có họ, dù cho không tới, họ cũng cảm thấy đủ rồi."
"Nhưng ta..." Chưa kịp nói hết lời, môi Tô Vận Hàm lập tức bị một ngón tay ngọc thanh thông ngăn chặn. Kéo tay nàng tới trước thạch mộ, Hồ Linh Tiêu từ trước đến nay chưa từng quỳ xuống với ai hoàn toàn không thèm để ý đất bị nước mưa thấm ướt, cùng Tô Vận Hàm cùng quỳ gối trước thạch mộ, nói: "Đa, nương. ta là Linh Tiêu, là nương tử của ngốc tử này. Các người nhất định không ngờ tới ngốc tử nàng chẳng những không xuất giá ngược lại còn thú cái hồ ly tinh ta đây nha. Nhưng là ta thực yêu nàng thực yêu nàng, bất luận là nhân gian, yêu giới hay hoặc là thiên đình, ta đều chỉ thích duy nhất ngốc tử a. Ta vốn là hồ yêu không biết an phận, một mực lại vì nàng, dứt bỏ ý niệm triêu tam mộ tứ (~ sớm nắng chiều mưa), chỉ nguyện làm nương tử nàng, vì nàng mà an phận thủ thường. Đa, nương. Linh Tiêu bái lạy hai người tại đây, ta đáp ứng các người, sẽ chiếu cố cho ngốc tử thật tốt, không để các người phải lo lắng đâu!" Hồ Linh Tiêu hai tay kề sát mặt đất, vô cùng kính cẩn dập đầu sáu cái về phía thạch mộ, ba cái cho phụ thân Tô Vận Hàm, ba cái còn lại cho mẫu thân nàng.
"Linh Tiêu..." Tô Vận Hàm xoay đầu ngắm nhìn sâu sắc Hồ Linh Tiêu đang nhìn thẳng thạch mộ, quay đầu về theo nàng dập đầu sáu cái, có chút nghẹn ngào nói: "Đa, nương. Nữ nhi bất hiểu, lâu vậy mới lại đây thăm hai người. Nữ nhi, nữ nhi hiện tại đã là học sĩ Hàn Lâm viện, hơn nữa còn thú...thú Linh Tiêu. Con nghĩ, hai người hẳn sẽ không trách nữ nhi làm việc hoang đường vậy đúng không? Nữ nhi ở cùng với nàng, rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Nữ nhi, nữ nhi rất... rất yêu nàng, nàng vì nữ nhi, đã làm quá nhiều quá nhiều chuyện. Hiện giờ nữ nhi đã nhập yêu đạo, chính vì có thể vĩnh sinh vĩnh thế cùng nàng ngốc một chỗ. Đa nương, hai người yên tâm đi, nữ nhi... nữ nhi sẽ đối đãi với nàng thật tốt, nữ nhi sẽ đối với Linh Tiêu như đa đã đau lòng nương vậy. Với lại, với lại Linh Tiêu còn nói... Sẽ cho Tô gia... sẽ cho Tô gia đời sau." Nhắc tới cho Tô gia đời sau, mặt Tô Vận Hàm không biết sao lại hồng lên, hay chăng nàng nghĩ tới hoan du đêm qua, lại hoặc là nàng vô cùng tò mò Hồ Linh Tiêu sẽ làm gì để nàng sinh đời sau cho Tô gia nàng.
"Ngốc tử, ngươi đúng là tích cực nói chuyện này." Hồ Linh Tiêu gắt giọng, cùng nàng đứng dậy, tiện tay phủi bùn ướt thấm trên y sam các nàng: "Yên tâm đi, đa nương họ nhất định sẽ chúc phúc cho chúng ta. Cần nói đã nói hết rồi, tiếp theo ngươi muốn đi đâu đây?"
"Nếu nàng nguyện ý, thì theo ta về đại viện Tô gia thế nào? Cũng không biết hiện tại phủ trạch có bị bán đi không, nếu không có, nàng và nàng ở trong phòng nơi hậu viện qua mấy hôm thế nào?" Tô Vận Hàm đề nghị.
"Hiển nhiên sẽ không bị bán đi." Hồ Linh Tiêu cười khẽ, người Tô phủ trong một đêm biến mất không còn dấu tích, đến nay trong thành Tô Châu còn đồn chuyện quỷ quậy trong Tô trạch, cuốn hết người Tô phủ không còn dấu tíc, nơi nào còn có người dám mua Tô trạch chứ?! Huống hồ châu trấn trạch đã bị nàng phá nát, trạch tử này chính là hoang trạch không thịnh cả người lẫn vật. "Đi thôi, chúng ta về đại viện Tô gia đi! Về phòng của ngươi nào!" Hồ Linh Tiêu kéo cánh tay nàng, nhờ công phu chỉ trong nháy mắt, liền hiện ra trong hậu viện Tô trạch.
Như Hồ Linh Tiêu đã nói, Tô trạch thật bị người ta coi như hoang trạch không người để ý tới. Cỏ dại mọc lung tung, cá chép trong trì đã sớm nổi bụng lên trôi nổi trên mặt nước. Sau khi mở cửa phòng nơi hậu viện, một luồng khí mốc phả vào mặt,