Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu ngoài buổi tối về trạm dịch, thời gian còn lại đều ở Hầu gia phủ 'pha trộn'cùng Lâm Viễn Hầu. Thời gian hai ngày không tính nhiều cũng không tính ít, đủ để hai nha đầu Hồ tộc kia của Hồ Linh Tiêu tìm ra nơi Lâm Viễn Hầu tư tàng dân nữ. Tìm được tàng thân dân nữ rồi, lòng Tô Vận Hàm cũng thấy đáy được ít nhiều, hơn nữa sau khi Lý Hạo đưa tín xong sẽ quay lại, nàng liền an tâm đợi ở Hầu gia phủ, hoặc cùng các vị quan viên cùng thưởng hí kịch, hoặc là cùng Hồ Linh Tiêu ở trong hoa viên Hầu gia phủ thả thả phong tranh (diều), coi nơi này thành phủ trạch mình, vui chơi phải gọi một tiếng sướng khoái.
"Ngốc tử, ngươi xem phong tranh chúng ta thả thật cao! Cao hơn phong tranh của Hầu gia không biết bao nhiêu lần đó!" Trong hậu hoa viên, Hồ Linh Tiêu cùng Tô Vận Hàm tương hỗ ỷ ôi một chỗ, cầm trong tay là tuyến trục dùng để thả phong tranh. Không chút cố kỵ quan hệ giữa các nàng, tựa hồ chỉ mong để Lâm Viễn Hầu biết các nàng là đoạn tụ chi tình.
Một màn ôn nhu như vậy, tự nhiên không có chút nào lọt khỏi mắt Lâm Viễn Hầu. Hắn chỉ cảm thấy da gà trên người vèo cái nổi cùng lúc, nhìn một đôi bích nhân cách không xa, có loại cảm giác muốn nói lại nói không ra. Hai ngày nay hắn vẫn bồi tiếp bọn y vui chơi khắp nơi, bọn y nỉ như vậy sớm đã nhìn quen không kỳ quái. Chỉ là hắn nghĩ không thông, Lương công công hồi tín nói cho hắn biết Tô Vận Hàm có người kiều thê, hiện giờ lại cùng nam tử không rõ không ràng như vậy, chẳng lẽ y thích quá thế đặc biệt? Đã thích nữ nhân còn thích nam nhân? Đã ở Hầu gia phủ chơi hai ngày, Lâm Viễn Hầu nghi hoặc rõ ràng y nói qua khoảng hai ngày liền về kinh phục mệnh, mà hiện tại lại không nhắc một lời tới chuyện hồi kinh, ngày ngày cùng Hồ huynh của y vui chơi vui thích không thôi.
"Đó là vì phong tranh tuyến của chúng ta nhiều hơn của Hầu gia, không thấy phong tranh tuyến trong tay Hầu gia đã hết mức rồi sao?" Tô Vận Hàm như có ám chỉ nói, nàng kéo kéo phong tranh tuyến trong tay, chuyển động tuyến trục để phong tranh bay càng cao càng xa.
"Phong tranh tuyến của y xác thực đã hết mức rồi đó, mà chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không hết được." Hồ Linh Tiêu hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, nhìn trời xanh hôm nay thật thanh lãng, hít một ngụm khí thật sâu, phun ra: "Mọi chuyện thế nào rồi?"
"Nói ra quả không sai với dự đoán, tối nay Từ huynh đệ hẳn đã tới thôi. Làm khó hắn đường đường là Cửu môn Đề đốc lại phải vì ta làm chuyện cỡ này, nếu lần này thành công, nhất định phải cảm tạ hắn thật tốt." Tô Vận Hàm khoé môi hơi hơi giương lên, bất động thanh sắt bứt đứt phong tranh tuyến, để phong tranh bay lượn tự tại, đến khi tiêu thức trên trời xanh. Nàng kéo Hồ Linh Tiêu đi tới, nói với Lâm Viễn Hầu còn đang cầm phong tranh tuyến: "Hầu gia, phong tranh tuyến của chúng ta đứt rồi, không chơi nữa đâu."
"Này nha, chỉ là một phong tranh mà thôi, để bản Hầu mệnh người cho Tô huynh đệ phong tranh mới qua đây." Lâm Viễn Hầu cười nói, đang tính vẫy tay gọi hạ nhân qua, Tô Vận Hàm lập tức ngăn cản, nói: "Không cần làm phiền Hầu gia, ta cùng Hồ huynh chơi lâu vậy cũng đã thấy đủ rồi. Sáng mai, liền định hồi kinh phục mệnh, mấy ngày nay thật đã phiền Hầu gia rồi."
"Không phiền đâu không phiền đâu! Có hân hạnh được chiêu đãi Tô huynh đệ, là vinh hạnh của bản Hầu nha!!!" Lâm Viễn Hầu vội vã xua tay, trong lòng lại vui mừng tới yếu mệnh. Rốt cuộc cũng coi như tống được đại phật này đi, nếu để y ở ngốc tại đây như vậy, hết thảy mọi chuyện đều bị y làm cho chậm trễ mất.
"Được nhận thức Hầu gia ngài, cũng là vinh hạnh của Vận Hàm." Tô Vận Hàm cười nói.
"Ha ha ha, là vinh hạnh của cả hai ta! Nếu ngày mai Tô huynh đệ phải hồi kinh phục mệnh, đêm nay bản Hầu đây liền chuẩn bị tửu yến, xem như là tiễn hành Tô huynh đệ." Lâm Viễn Hầu cởi mở cười nói, sau đó tìm quản gia trong phủ tới, nói với hắn: "Đi thỉnh Tri phủ Lương đô cùng những quan viên hạ cấp tới, đêm nay bản Hầu muốn thiệt yến tiễn hành. Thuận tiện đi lấy những đàn trần niên giai nhưỡng (vò cất giữ nhiều năm) ra, đêm nay bản Hầu muốn cùng Tô huynh đệ uống mấy bôi thật ngon." Hắn nhấn thật mạnh hai chữ tiễn hành, quản gia thông minh tức khắc hiểu ý tứ của hắn, gật gật đầu lui đi.
Đêm tối Lương đô kéo lên mở màn, không thấy những tinh tú đêm có vẻ trầm muộn. Lúc này hết thảy bách tính đều ngốc ở nhà bồi thê nhi phụ mẫu của mình, trên đại nhai tất hắc không nhìn thấy bất kỳ ai đi qua. Khuyển giữ nhà ở viện hộ người ta không ngừng sủa loạn về phía cửa, có đuốc hoả chiếu sáng cả đại nhai, nhịp bước chỉnh tề nhắc nhở bách tính nghe được, bọn họ là binh mã của triều đình, chứ không phải đạo tặc hoạ loạn.
Hầu gia phủ đăng hỏa sáng trưng, trong tiền sảnh càng là phi thường náo nhiệt. Có nữ tử khuynh tâm ôm tỳ bà đạn tấu có nữ tử mặc bạch y phiên phiên vũ lên, cũng có nữ tử váy phấn thổi trúc địch (sáo) trong tay hợp cùng tiếng tỳ bà. Bên bàn ăn to lớn bày đầy tửu thái, Lâm Viễn Hầu ngồi ghế trên, mà cạnh hắn là Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu, lại hướng bên cạnh là Tri phủ cùng những quan viên thuộc hạ của thành Lương đô.
"Nào nào nào, ngày mai Tô huynh phải hồi kinh phục mệnh, chúng ta kính hắn một bôi!" Lâm Viễn Hầu bưng tửu bôi, đứng dậy kính tửu Tô Vận Hàm. Trên mặt hắn mang theo nụ cười, dù là ai đều nhìn ra được đêm nay tâm tình của Lâm Viễn Hầu thật là tốt không phải một