"Từ lão Đề đốc nói phải, nếu không soát được gì, tạp gia tự nhiên sẽ thỉnh thánh thượng cho Từ lão Đề độc một cái thuyết pháp mà." Lương công công chắp tay cười nói, hắn cũng không lưu tâm chuyện thuyết pháp hay không thuyết pháp kia. Chỉ cần soát ra những thứ nọ, dù cho Từ Trị Đồ ngươi có chín cái miệng cũng không nói rõ được, tới lúc đó không phải chuyện hoàng thượng cho hắn thuyết pháp, mà là cả nhà hắn sẽ bị đá vào thiên lao!!!
"Người tới, soát cho tạp gia, soát tỉ mỉ cẩn thận cho tạp gia!" Lương công công khoé mắt liếc Tô Vận Hàm đứng trước bàn thư mặt không biểu tình, vẫy tay để những thị vệ kia trắng trợn tra soát thư phòng. Còn hắn thì tự mình bước đi nhàn tản, có ý hoặc vô ý chạm tay lên thư trên thư giá, sau đó đi qua Từ Trị Đồ tới gần tương tử cũ nát đặt ở trong góc: "Yêu a, tương tử cũ vậy rồi Từ lão Đề đốc lại còn để nó ở đây, thực có chút quái dị." Nói xong, hắn đắc ý mở tương tử ra.
Chỉ là, lúc hắn phát hiện trong tương tử lại không có thứ như đã nghĩ, gương mặt lão kia thần tình biến hoá thực đặc sắc vô cùng, như một bài luyện đổi sắc mặt tinh tâm* Tứ Xuyên, lại như con công kê đấu bại trong đấu trường bị người hạ dược. Tóm lại, đáy mắt hắn xuất hiện nửa điểm không thể tin được, sau khi đợi những thị vệ kia soát không ra gì, cười hề đi tới trước mặt Từ Trị Đồ, hung tàn khoét mắt với Tô Vận Hàm, nói: "Từ lão Đề đốc, vừa nãy có nhiều mạo phạm, thỉnh xin đại nhân ngài địa lượng, chớ để trong lòng. Thánh thượng thường khen ngài làm người trung hậu, tận trung thủ chức, quả thực là đại thần mẫu mực trong triều!" Lương công công giơ ngón cái lên, ngữ khí nói chuyện chuyển ngược hoàn toàn so với lúc trước. Trong mắt phẫn hận không thôi, chết tiệt mà, không biết những đại nội thị vệ kia đã làm ăn kiểu gì thế không biết! Cư nhiên soát không ra những thứ đó!!!
[dày công chuẩn bị hay tập trước]
"Ha ha, Lương công công vỗ mông mã vầy có chút không phải lúc rồi! Nếu thánh thượng khen lão phu, lại phái người tới soát viện trạch của lão phu sao! Lương công công! Giờ đây viện trạch đã soát xong, thỉnh xin ngươi mau chóng mang theo người của ngươi đi ra! Lão phu còn muốn đi Hứa phủ hạ hỉ!!!" Từ Trị Đồ nặng nề quăng y tụ, ánh mắt lãnh khốc cùng cực. Ông đi tới cửa mở một cánh cửa theo ra, quát lên: "Lương công công, thỉnh đi cho! Đừng quên là, thánh thượng còn nợ lão phu một cái thuyết pháp!!!"
"Từ lão Đề đốc chớ khí, tạp gia cũng là phụng ý chỉ thánh thượng. Nếu Từ lão Đề đốc muốn đi Hứa phủ hạ hỉ, tạp gia đây liền không ở chỗ này cản trở, vậy liền đi, vậy liền đi." Lương công công cúi khọm lưng, một bộ dạng hoạn quan gian trá. Hắn thuỷ chung không sao hiểu được thứ đã bỏ rồi lại không cánh mà bay, rõ ràng năng lực làm việc của những đại nội thị vệ kia là hắn an tâm nhất. Vung vung tay với mấy tên thị vệ, Lương công công một bên vạch ra một kế hoạch khác trong lòng, một bên lộ ra một vệt ý cười âm hiểm với Tô Vận Hàm, dẫn người lui khỏi Từ phủ.
Sau khi Lương công công đi, Từ Trị Đồ hít một hơi thật sâu về ngồi lên ỷ, ông ngẩng đầu nhìn Tô Vận Hàm mặt đầy vẻ quan thiết (quan tâm + thân thiết), tự giễu nói: "Nhớ tới Từ Trị Đồ ta làm quan nhiều năm, lúc còn trẻ làm đại tướng không biết từng giết bao nhiêu tặc nhân phạm tới cho triều đình. Sau này là Cửu môn Đề đốc cao quý, ta cũng chưa từng tâm sinh tà niệm, vọng tưởng long vị cao cư. Hiện giờ ta rút khỏi vị trí Đề đốc này, thánh thượng lại không muốn ta thanh nhàn, nhất định phải gán tội danh cho Từ gia ta. Nếu không có ngươi cùng Linh Tiêu, một nhà lão phu chết thế nào cũng không biết được! Cũng may, vậy cũng còn may! Lão phu đã hết nhân tận nghĩa với thánh thượng rồi! Nghĩ tới, vẫn nên tìm Hứa lão tán gẫu thật nhiều, tán gẫu thật nhiều vào!!!"
"Nghĩa phụ chớ nên sinh khí, ta thấy đây không hẳn là ý tứ của thánh thượng, có lẽ đây là Lương công công ở sau lưng giở trò quỷ. Phải biết, thánh thượng nghe theo Lương công công, giữa bách quan ai cũng không tin, duy chi tin một mình Lương công công. Không vì vậy, Lương công công cũng không lớn mật càn quấy vậy đâu!" Tô Vận Hàm chính ngôn nói.
"Ngốc tử nói sai rồi!" Bên ngoài truyền đến thanh âm kiều mị tới mục xương của Hồ Linh Tiêu, chỉ thấy trên mặt nàng mang theo cười duyên đi vào thư phòng, tựa như tình nhân đã lâu không gặp vậy ôm Tô Vận Hàm vào lòng, nói: "Từ xưa tới nay, nào có quân chủ nghe theo hoạn quan?! Thiên hạ này là của quân chủ, không phải là của hoạn quan đâu!!! Huống chi, thánh thượng trầm trong nữ sắc đã lâu, đến nay chưa có... thừa tự."
"Linh Tiêu! Không được nói bậy trước mặt nghĩa phụ!" Tô Vận Hàm vươn ngón tay chặn trên môi Hồ Linh Tiêu, trái lại bị đầu lưỡi nàng thò ra ngậm ngón tay, kẹp mà lại phun ra ngoài, thẳng làm Tô Vận Hàm thẹn tới không có lỗ để chui vào. Nàng không hiểu Hồ Linh Tiêu vậy là sao. Cần phải nắm chuyện này nói với Minh Tắc đế, rõ ràng kẻ chủ mưu là tên Lương công công kia.
"Ai, không có gì đáng ngại đâu! Linh Tiêu nói cũng đúng, đến hiện tại thánh thượng cũng chưa có thừa tự." Từ Trị Đồ nheo mắt lại, đứng dậy nhìn thảo mộc ngoài viện tử, nói: "Đi thôi, chúng ta liền đi Hứa phủ hạ hỉ nào. Thuận tiện a, tìm Hứa lão tán gẫu thật nhiều!!!"
Ngày đại hỉ của thiên kim Hứa gia Hứa Như Ngọc, học sinh của Hứa Đức Trung lúc còn tại triều rất đông, sở dĩ người tới trước hạ hỉ ngoài người ngang với Tô Vận Hàm, cũng không thiếu quan viên chiếm vị trí tam phẩm trở lên. Trong Hứa phủ treo đăng kết hoa, trong viện tử bày đầy một bàn lại một bàn tửu tịch. Đợi Từ Trị Đồ cùng Tô Vận Hàm các nàng đi vào Hứa phủ, cơ hồ tất cả mọi người đưa mắt về phía một thân váy hồng – Hồ Linh Tiêu. Cũng may nàng sớm mang diện sa, bằng không dung nhan mị hoặc vô song như vậy nhất định sẽ mê đảo hết thảy tân khách ở đây.
"May là mang diện sa!" Tựa như không thích bọn họ nhìn Hồ Linh Tiêu như vậy, Tô Vận Hàm dùng sức nắm tay nàng, bá đạo trừng mắt về phía họ, trừng lại từng cái ánh mắt của những người kia, trược tiếp