"Sắc trời vẫn chưa tính là quá muộn, gia đinh nha hoàn Tô gia trong viện tử bận rộn việc của họ, không có ai đi để ý tới gần phòng chủ nhân nghe trộm nhìn lén. Dù vậy, vẫn là không giấu được y nỉ ở trong phòng lộ ra ngoài.
Hai cỗ thân thể tương hỗ khẩn thiết trên giường nhuyễn, vấn tóc trên đầu Tô Vận Hàm chẳng biết bị Hồ Linh Tiêu lôi xuống hồi nào, khiến cho mái tóc dài phi thuỳ tán lạc. Nàng hôn lên thân thể Hồ Linh Tiêu, hôn tế trí như vậy, dụng tâm như vậy. Mỗi lần hôn mấy cái, Tô Vận Hàm sẽ lại ngẩng đầu nhìn Hồ Linh Tiêu chăm chú một chút, hai tay Tô Vận Hàm cố định vòng eo Hồ Linh Tiêu, theo nàng vặn vẹo mà dời đi chầm chậm, mãi tới bên đùi.
Từ tiếng ngâm khẽ tràn ra từ trong miệng Hồ Linh Tiêu, hai tay nàng phàn sau lưng Tô Vận Hàm, lòng bàn tay ma sát qua lại phần lưng quang khiết của nàng. Chuyện khuê phòng không biết đã làm bao nhiêu lần, cứ vậy làm lại làm một lần. Trong lòng tựa như sự hiếu kỳ của hài đồng, hai tay Tô Vận Hàm nắm chặt lấy bờ mông Hồ Linh Tiêu, hai chân kẹp chặt lấy nhau, khiến hoa đế của các nàng không ngừng ma sát lẫn nhau.
"Ngô..." Hồ Linh Tiêu ngẩng đầu hôn lên môi Tô Vận Hàm, xuyên qua đôi mắt nheo lại có thể mơ hồ thấy được đôi gò má ửng hồng của nàng. Khoái cảm dị dạng thông qua ma sát mà chậm rãi truyền khắp toàn thân, từ giữa hai chân các nàng chảy ra dịch thể ôn nhuận, dịch thể này chậm rãi tương dung, cuối cùng ngầm mang theo linh khí của các nàng quay về trong thân thể Hồ Linh Tiêu.
"Đủ chưa? Như vậy, có phải đã có thể sinh hài từ rồi không?" Điên phong (lên đỉnh) lẫn nhau kéo tới, Tô Vận Hàm thở gấp hôn lên mồ hôi nơi chóp mũi đối phương. Nàng không hiểu những chuyện này này, chỉ biết chiếu theo lời Hồ Linh Tiêu nói mà làm thôi. Kỳ thực nàng cũng không để tâm có thể cùng Hồ Linh Tiêu có hài tử hay không, chỉ cần Hồ Linh Tiêu cảm thấy vui vẻ, vậy nàng làm liền đáng giá đi.
"Chưa, chưa đủ! Người ta, người ta còn muốn nhiều hơn vài lần." Hồ Linh Tiêu ở dưới người nàng hơi hơi khép mắt, hai tay phàn sau lưng nàng chuyển qua cổ nàng, ôm nàng, ngẩng đầu đòi hôn môi: "Ngốc tử, sau này hài tử chúng ta muốn lấy danh tự gì mới phải đây? Người ta không muốn sinh nhiều quá, sinh hai đứa là được rồi, để chúng làm bạn với nhau."
"Tô Lăng, Tô Tiêu." Tô Vận Hàm lộ ra ý cười ôn nhuận, cúi người hôn lên khoé môi nàng: "Linh Tiêu Linh Tiêu*, nếu thật như lời nàng nói, vậy liền cho hài tử gọi là Tô Linh, Tô Tiêu. Họ ở đây tự nhiên là Tô gia ta, còn danh thì, chính là lấy tự của hai chữ Linh Tiêu của nàng. Như vậy, được không?"
[玲绡绫潇 – Hàm định đặt tên của hai đứa con giống cách đọc tên của Hồ Linh Tiêu 胡玲绡 nhưng về mặt chữ và ngữ nghĩa thì khác. Bản dịch sẽ để theo kiểu giống chữ luôn cho đỡ rườm rà]
"Ngốc tử! Người ta thích hai cái danh tự này! Ngốc tử, ngươi nói sao vậy chứ? Sao người ta lại thích ngươi vậy chứ? Ngươi ngốc ngốc nghếch nghếch vậy, lại cứng nhắc vậy! Dù hiện giờ tính tình bất định vậy, người ta vẫn thích ngươi!" Hồ Linh Tiêu tăng chặt khí lực ở hai tay, tựa như tự nói chuyện, không đợi Tô Vận Hàm hồi đáp lại nói: "Kỳ thực người ta biết nguyên nhân đó! Cái gọi là nhược thuỷ tam thiên chỉ lấy một muôi, hết thảy mọi thứ tất cả, đều chỉ vì thiên ý. Ngốc tử, ta muốn cùng ngươi đời đời kiếp kiếp, ta đây đã yêu ngươi, ngươi cần phải yêu ta như vậy!"
"Ta chỉ có mình thê tử nàng, thì sao lại yêu người khác được? Nam tử đã không yêu, nữ tử lại có ai đáng để ta yêu? Chỉ có hồ ly tinh nàng đây, ta bỏ không được khí không được, chỉ cần nhìn nàng vui vẻ, ta liền hạnh phúc vô cùng." Tô Vận Hàm nhẹ giọng nói, nơi mi mắt tất cả đều là tình ý ôn nhu. Nàng ngẩng đầu khoá tay Hồ Linh Tiêu lại, cúi đầu chạm chạm chóp mũi nàng, lại nói: "Nàng đã cảm thấy chưa đủ, chúng ta cứ tiếp tục, hết thảy đều nghe lời nàng. Chỉ là nàng đừng có quên, nói cho ta biết rốt cuộc long bào bị nàng giấu ở đâu."
Không rõ phong tình chính là không rõ phong tình! Hồ Linh Tiêu vừa dấy lên nồng tình mật ý bị câu cuối chính kinh ngu ngốc đần độn kia của Tô Vận Hàm hoàn toàn tiêu diệt hết. Nàng len lén lườm Tô Vận Hàm một cái, cười nói: "Tự nhiên sẽ nói cho ngươi biết, có điều lúc này, chúng ta chỉ nói chuyện phu thê không nói chuyện chính sự!" Nói xong, thân thể lại vặn vẹo bày dưới thân Tô Vận Hàm, nghênh hợp cực tận.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mặt trời lên cao.
Bọn hạ nhân Tô phủ đã sớm quen việc hai vị chủ nhân ngủ nướng không dậy, nếu canh giờ này còn không mở cửa, nhất định là muốn tới trưa mới tỉnh dậy. Theo lý thuyết Tô Vận Hàm cùng Hồ Linh Tiêu là yêu, hấp thụ linh khí coi như nghỉ ngơi, căn bản không cần ngủ. Chỉ là tối qua các nàng tiêu hao quá nhiều tinh lực linh khí, Hồ Linh Tiêu càng khỏi nói, Tô Vận Hàm thì biếng biếng nhác nhác nằm bò trên giường, phần lưng quang khiết thật dễ nhìn nhận lấy dương quang chiếu tới.
"Vận Hàm, ngốc tử!" Hồ Linh Tiêu 'bổ' quá nhiều linh khí, chỉ cảm thấy nhiệt