Năm 2003
Đường thị là công ty sản xuất mỹ phẩm lớn nhất nhì Trung Quốc, sau năm năm đã vươn ra đến tầm thế giới.
Ở sự nghiệp đỉnh cao, Đường tổng lại ham vui, bỏ mặc Đường phu nhân - mỹ nữ Hồng Kông đang mang bầu đứa con đầu lòng.
Bà luôn cho rằng Đường tổng là người đàn ông chuẩn mực qua cách yêu lẫn đối xử với bà khi ở nhà.
Bà đâu biết rằng, người chồng mình tin tưởng đã cắm cái sừng dài bằng quãng đường từ Trung Quốc sang Hàn Quốc.
Cứ thế, sự lừa dối kéo dài suốt 17 năm.
Năm 2020
Đường Mộng Na, người thừa kế duy nhất của Đường thị.
Dung nhan đích thực con mỹ nữ Hồng Kông, tư duy hơn người, 17 tuổi đã học đại học năm hai.
Cô luôn được Đường gia bao bọc, mong muốn cô trở thành một tiểu thư lá ngọc cành vàng, luôn sống trong môi trường lành mạnh.
Có lẽ chính suy nghĩ như vậy đã khiến cô mất đi kỹ năng sống ở ngoài xã hội đầy u ám, nghiệt ngã.
....
Tháng ba năm đó, vào ngày sinh nhật của chồng, Đường phu nhân từ chiều đã ra ngoài, chuẩn bị cho buổi tiệc, bà sửa soạn đầy đủ, rồi đến tầm chiều, gọi cho Đường tổng, bảo rằng trong nhà có chuyện, cần ông về gấp, bà không có nhà.
Đường tổng về nhà, ngoài kế hoạch, ông đưa cả một mỹ nữ về.
Căn nhà tối om, chính tay ông bật đèn lên, chính tay ông đã đưa người tình về ra mắt vợ.
Ánh nến dập tắt, tiếng gọi mừng ông trở về cũng nhỏ dần.
Ông cũng không nói gì, chỉ lạnh nhạt:
- Năm sau chúng ta sẽ ly hôn, làm đơn đi, muốn gì thì ghi ra.
- Không được để Na Na biết, nếu không tôi giế.t ông.
Hai người quay lưng rời đi, để lại bà giữa sự bàng hoàng thất vọng.
Bao năm làm phu nhân của Đường gia, ấy thế chồng ngoại tình lại vẫn ngây ngô không có tin đồn.
Bà lập tức gọi điện cho ai đó:
- Tôi cần một vệ sĩ.
Tháng mười, Đường Mộng Na làm sinh viên trao đổi, từ Bắc Kinh đến Quảng Châu hai tháng, cô hoàn toàn không biết gia đình có lục đục, vẫn vui vẻ ngày ngày gọi về cho mẹ cho bố.
Còn một tuần cuối ở Quảng Châu, cô nói:
- Mẹ ơi, hôm con kết thúc trao đổi, bố mẹ đến đây đi, con dẫn hai người đi ăn!!!
- Ừ, được!
Thế nhưng sau đó, bố cô lần nữa không biết hổ thẹn, dẫn một cô gái khác về âu yếm trước mặt Đường phu nhân.
Bà sốc đến mức ngất lịm đi.
Bà một tay đưa con gái đi ra nước ngoài, lấy cớ là cho mừng Giáng sinh và Tết Dương lịch.
Một tay lên kế hoạch đảm bảo cho cô vì Đường tổng có con riêng.
Đường Mộng Na trở về, nhận ra tình hình gia đình có chút kì lạ, lập tức hỏi ngay trong bữa ăn.
Đường phu nhân tiếp tục viện cớ, bảo xích mích nhỏ thôi.
Vào một đêm, trùng hợp thay mưa rất to.
Mộng Na đang trong phòng chuẩn bị đi ngủ thì nghe tiếng động rất lớn.
Cô vội chạy đến nơi phát ra âm thanh.
Người hầu, quản gia, ai nấy đều kinh hoàng.
Kế đó là cô.
Người mẹ hiền dịu của cô đã nhuốm tay mình trong máu, đâm con dao vào ngực chồng mình.
- Mẹ ơi...!Mẹ...?
Cô run rẩy bước đến với mẹ, mẹ cô khóc thảm thương nhưng liền lấy vân tay của người đang hấp hối dưới sàn, ấn mạnh vào tờ giấy.
- Quản gia Trần, ông hãy giúp tôi đảm bảo an toàn của Na Na.
Quản gia cầm lấy tờ giấy, ông vẫn chưa đoán được tình hình hiện tại cũng như bước đi kế tiếp của bà chủ.
Đường phu nhân quay lại, nó với chồng mình:
- Tôi nhịn ông đủ rồi.
Con dao trên người đang chặn dòng máu chảy ra, bà trực tiếp rút ra, kế đó lại đâm bản thân ngay trước mặt con gái lẫn người hầu.
Toàn bộ đều thêm kinh hoàng.
Đường Mộng Na đứng trân trân ở trước cửa phòng, cô không biết nên làm gì.
Mẹ vừa làm gì vậy chứ? Lời mẹ nói là sao? Bố thương cô vậy, sao lại bảo là ảnh hưởng?
Cô cứ lầm bầm như vậy.
Xe cứu thương nhanh chóng đến đưa họ đi, theo sau họ là quản gia Trần.
Mộng Na ở lại cùng người hầu.
Họ chỉ dám đứng cạnh cô, thực hiện mệnh lệnh của bà chủ.
- Tờ giấy lúc nãy là gì? Sao mẹ lại làm vậy?
Đường Mộng Na khoác áo, rồi ngay lập tức lấy xe phóng đi, mặc cho sự ngăn cản của các cô hầu.
Tại bệnh viện, đèn phòng cấp cứu đỏ rực, quản gia Trần thở dài, lấy tờ giấy ra đọc.
Ông trông có vẻ rất đồng cảm với hành động của bà chủ.
Bác sĩ đi ra, lắc đầu nói với quản gia:
- Phu nhân có lẽ đã có kế hoạch, cả hai đều uống thuốc chống đông máu và ăn đồ chứa nhiều kali.
- Vậy là sao? Họ sao rồi?
Quản gia gấp gáp.
Đường Mộng Na cũng gấp gáp chạy đến phòng cấp cứu.
- Đường tổng đã ngừng thở khi chúng tôi tiếp nhận còn Đường phu nhân đang hôn mê sâu, tình hình sẽ là người thực vật...!
- Ông nói gì cơ? Bố mẹ tôi vừa bị thương tức thời mà ông không cứu được ư?
- Tiểu thư?!
- ÔNG ĐỨNG ĐÂY LÀM GÌ?? MAU CHỮA CHO BỐ MẸ TÔI ĐI!
Cô hét lớn, tâm lý của cô giờ đây chưa chấp nhận sự thật này.
Dù sao, cô cũng chỉ mới 17 tuổi.
Sao chịu được cú sốc này chứ!
- Tiểu thư à! Cô nên trưởng thành rồi...
Lời