Hắn run rẩy, cách vực sâu không bao xa.
Đường Mộng Na bị hắn kề dao sát cổ, xước một vết, máu rỉ rỉ từ từ....
- Quay về...!chuẩn bị hòm cho nó đi.
- Nếu tôi chế.t, ông là kẻ gánh tội, ngồi tù, còn mẹ ông thì sao?
- Mày đừng cho là mày hiểu tao!!!
920 quan sát, tay hành động kì lạ.
Sau rồi, ánh mắt anh mở to, đưa ám hiệu qua khoảng không.
Đường Mộng Na trong tay là son điện, dùng để chích điện chứ không phải là để thoa son.
Một phát làm chân tên kia đau điếng.
Hắn buông Đường Mộng Na ra, nhưng không hiểu sao não lại nhảy số ngược, kéo cô ra vách đá...
Khung cảnh đối với cô chậm lại vài nhịp, bàng hoàng nhìn 920 đang phi tới, không quên bắn cho tên kia một phát vào hạ sườn.
920 như tên, lao đến nắm lấy tay của Đường Mộng Na ôm cô vào lòng.
Vách núi không hiểm trở nhưng cao, hai người theo định luật lực hấp dẫn, rơi nhanh vô cùng.
Đường Mộng Na ôm chặt lấy 920 khóc.
920 cố gắng quan sát phía dưới, sau rồi chuyển cô nằm lên trên mình, đến phút cuối, anh vẫn bảo vệ cô.
- Nín, cô sẽ an toàn thôi.
Tiếng chạm đất vang lớn, có lẽ đứng phía trên sẽ nghĩ rằng hai người họ đã đến thế giới tươi đẹp rồi.
Đường Mộng Na từ từ mở mắt.
Cô và anh đang cạnh dòng sông.
920 đã kéo cô lên bờ.
- Có đau ở đâu không?
Cô lắc đầu, nhìn chiếc áo của anh đang dần thấm máu, không kìm được mà khóc to hơn.
920 nhẹ nhàng an ủi.
- Tôi chưa sợ mà cô khóc toáng lên rồi.
- Anh vì tôi...!mà như thế này, tôi trơ mắt ra nhìn à?
Cô vội cởi áo của anh ra, nhìn vết thương sau lưng.
Một vết dài, bên cạnh vết thương cũ, hồi lúc họp báo của cô.
Không do dự xé áo của mình, chặn máu không chảy ra nữa.
- Lấy áo của tôi mà xé...
- Áo của tôi là vải cotton, tốt hơn cái vải cứng anh mặc nhiều..
Sau khi chặn máu, cả hai quyết định đi kiếm nơi nào để trú.
Trời đã dần nhuốm đen, ở ngoài này không ổn chút nào.
Cô đỡ anh, đưa anh đến một nơi trú nhỏ, trông an toàn hơn.
Có lẽ đây là có người làm để cắm trại.
920 vì hứng thay cô mọi chướng ngại vật, không những bị thương mà chân như đã bị trật nữa, phải đi cà nhắc, trông rất tội nghiệp.
Đường Mộng Na càng đi càng khóc không ngừng.
Anh phải lau nước mắt cho cô, còn an ủi nữa.
Cô đặt anh vào vị trí dễ ngồi nhất có thể, rồi thất thần nhìn anh.
- Quanh đây có lẽ sẽ có hộp quẹt hay diêm, đi kiếm thử để tối sưởi ấm đi.
- Làm sao chúng ta được cứu đây?
- Đường Hiểu Âu sẽ gọi người đến thôi, chỉ là qua đêm nay, có lẽ chúng ta cần tự lực cánh sinh...
Đường Mộng Na nghe lời anh, vội đi xa chút để kiếm, anh cũng không rảnh rỗi, thu những chiếc lá khô xung quanh để nhóm lửa.
Rất may, cô mang về được hộp diêm, tuy rằng hơi mòn.
Cả hai cùng thành tâm khấn hãy còn dùng được, sau đó thì...
- May quá! Vẫn cháy được!
- Nếu không thì chúng ta phải tạo ra lửa, chỉ là sợ không nổi.
...
- Ra uống miếng nước sông đi, đói thì chịu được, chứ khát không chịu nổi đâu.
- Tôi có kiếm được chai nước lọc này...
- Giỏi lắm, uống đi.
Anh lấy bông tai của cô, đập nát nó.
Cô rất tò mò:
- Khi nó bị phá hủy sẽ có thông báo đến máy tính của 900, cậu ta sẽ tìm ra chúng ta sớm thôi.
Đường Mộng Na uống gần nửa thì đưa cho anh.
Ánh mắt lo lắng làm anh không nỡ từ chối.
- Lúc nãy...!khi bọn họ bảo tôi trăn trối, tôi nghĩ chì còn việc tôi chưa biết tên của anh thôi.
Còn lại, đối với tôi đều không là gì cả...
920 xoa đầu cô.
- Tôi sẽ luôn đảm bảo an toàn cho cô.
Anh vuốt v e khuôn mặt đáng yêu trước mắt, nhẹ nhàng tặng cô nụ hôn.
- Tôi họ Lâm, tên Hứa.
Được rồi chứ?
- Tôi gọi anh là Hứa...!được không?
- Chỉ khi có hai ta thôi, khi có người khác vẫn nên gọi là 920.
- Em thích anh, Hứa...
Cô quỳ đứng, ôm hôn anh, trao anh sự ấm áp...!Dưới ánh lửa bập bùng...
Đến đêm, Đường Mộng Na đói đến cồn cào, bình thường cô không ăn nhiều đồ ăn, mà ăn nhiều bữa nên vô cùng đói.
920 nằm trên đùi cô, nhẹ nhàng hỏi:
- Em đói lắm chưa?
- Ừm...!cảm giác như muốn tụt đường huyết rồi...
- Trong túi quần của anh có thanh kẹo đó, lấy ra ăn đi.
Quả là vệ sĩ, tính toán hết đủ đường.
Đường Mộng Na cũng chia cho anh nửa thanh, nhưng 920 không ăn nhiều, từ chối để cô ăn, tuy nhiên bị cô ép, nên cũng ngoan ngoãn nghe theo.
- Thay áo đi, mặc vậy sẽ cảm đấy.
- Sao thay?
- Lấy áo của anh, ban nãy hong khô rồi.
- Nhưng...!thay ở đâu?
- Ngay đây, không được rời anh nửa bước đâu đấy.
Đường Mộng Na không dám.
Nhưng nghĩ kĩ thì ban đêm rất lạnh, nên thủ sẵn người ấm trước để lỡ lửa tắt thù sao.
- Hán tử chính trực, không được nhìn!
Cô từ từ