Gió lạnh thổi qua từng ngõ phố, Đường Mộng Na sau khi tan làm trở về Đường gia, mừng cô quay về, nhũ mẫu đã dặn người giúp việc chuẩn bị những món cô thích.
Vừa vào cửa, chưa kịp cất lời chào, Lạc Manh Manh đã từ trong nói vọng ra.
- Chẳng có lễ phép gì cả, cô không biết mở miệng à?
- Dạ xin lỗi bà chủ...
Dù là mắng người giúp việc, nhưng nhìn ra bà ta đang nói đến cô.
Mộng Na lười để ý, vào chào hỏi quản gia Trần và nhũ mẫu.
Nhìn thấy quản gia, cô hít một hơi thật sâu, rồi nở nụ cười tươi.
Để làm được như vậy, cả buổi chiều cô đã phải luyện tập rất nhiều lần.
Quay lại căn phòng mình ở từ thuở bập bẹ đánh vần, mọi bài trí trong phòng vẫn như cũ, chẳng có chút bụi, xem ra vẫn được lau dọn định kì.
Sau khi thay đồ, cô đi xuống nhà ăn cơm, chỉ mình cô và Lạc Manh Manh ngồi trên bàn ăn rộng lớn, chẳng chút âm thanh gì ngoài tiếng đũa va chạm và đồ ăn, tiếng dịch chuyển dĩa thức ăn.
Những ngày đầu, cô không vội đi kiếm bản báo cáo mà tìm lại xem những tấm hình cũ trong album trong thư phòng, rồi dần dần lấy cớ đến thư phòng làm việc để tìm kiếm các món đồ bị bỏ quên.
Còn 920, sau khi đưa Đường Mộng Na quay về Đường gia, anh về nhà liền cởi bỏ áo vest và áo sơ mi ra, thả tùy tiện trên ghế.
Hằng ngày Đường Mộng Na luôn bên cạnh, nếu tùy tiện sẽ khiến cô dễ phạm tội, không hay lắm.
Anh làm chút đồ ăn, sau khi nghỉ ngơi thì đến phòng tập dưới tầng để rèn luyện.
920 lúc này rất nghiêm túc, từng động tác mạnh mẽ, lộ rõ cơ bắp săn chắc.
Phòng tập không có âm thanh, chỉ có tiếng các thanh xà cót két khi ma sát với da thịt và tiếng giọt mồ hôi chảy trên cao xuống.
Hai người khi không ở cạnh nhau, làm gì cũng không cất lời.
Đang hăng say tập luyện, tiếng chuông điện thoại cắt ngang.
Vừa nhìn thấy cái tên, anh chau mày.
- Lý Nhã Tinh.
Cô đang ở đâu?
- Lâm thiếu, vẫn còn sống tốt thế à?
- Ông...!cô ta đâu?
- Còn quan tâm đ ến người của mình thế sao bao lâu nay không liên lạc?
- Cô ta đâu?
- Vẫn ổn, chỉ là đàn em của tôi không nhịn được khi nhìn cô ta trong bộ váy ngủ gợi cảm thế này.
- Thả cô ta ra, đây là trận chiến của tôi với ông.
Bên kia đầu dây là tiếng cười nham hiểm và dập máy.
920 vội gọi lại cho 900, báo tình hình.
- Sao tên đó biết cậu còn sống?
- Tôi không biết, Lý Nhã Tinh bị họ bắt rồi...
- Chúng nó nói gì? Không nói gì cả.
- Tôi báo cáo chuyện cho bố tôi, cậu chuẩn bị tinh thần đi...!cả Đường Mộng Na nữa.
Trương Nghệ Hưng cúp máy, phiền não thở dài.
- Tưởng rằng cậu bình yên rồi chứ.
Đường Mộng Na đẩy mạnh kế hoạch khởi nghiệp, không bao lâu đã lựa chọn được địa điểm và bắt đầu xây dựng, cô hướng tới một nơi mang màu hồng, màu của làm đẹp, phong cách lo li lâu đài.
Mỗi ngày sau khi làm việc của Đường thị lại tranh thủ qua đây xem tiến độ.
Cửa hàng nằm trong trung tâm, gần cái trường học và người dân ở, vì làm đẹp ở đây chiếm đa số là con gái phụ nữ, cần phải tạo điều kiện cho họ biết đến mình nhiều hơn.
Tuy nhiên công tư phân minh, giờ làm việc Đường Mộng Na vô cùng nghiêm túc, cả hai như thống nhất không thể hiện tình cảm sau đêm ấy.
- Trông anh dạo này xuống sắc thế?
- Vậy sao?
- Đi ăn một bữa đi, có quán mới của chị Lâm Nghi, hôm qua khai trương thì phải.
- Được.
Quả là may mắn, dù khai trương hôm qua nhưng hôm nay Lâm Nghi mới dẫn Tiểu Hề đến quán của mẹ.
Khi nhìn thấy Đường Mộng Na, thằng bé sốt sắng chạy đến ôm lấy chân cô.
- Chị Na Na, hôm nay chị đến quán mẹ em ăn sao?
- Phải rồi, Hề Hề hôm nay cũng đến à?
- Vâng! Hôm nay mẹ mới cho em đến.
Lâm Nghi yêu cầu đặc biệt nhân viên chăm sóc của hai người, sau đó gửi Lâm Hề để tiếp đón khách.
Lâm Hề tuy rất quý Đường Mộng Na tuy nhiên không thích 920 chút nào.
- Chị à, chú này cứ nhìn em sợ quá!
- Hề Hề ngoan sẽ không bị chú mắng đâu.
Tiểu Hề lại vui vẻ rúc đầu vào lòng Đường Mộng Na, nhìn