Hai người sống ở đây cùng một bảo mẫu.
Hằng ngày, họ thường đi ngắm cảnh, sau đó mở những buổi picnic ngay sau nhà.
Trời xuân giáp hạ vẫn rất trong, Đường Mộng Na, tâm hồn mộng mơ, cứ thế ngồi ngắm trời hết đêm.
Có những đêm thuận mắt đến mức nằm yên cũng thấy sao Bắc đẩu rọi sáng.
Cũng có những ngày vui chơi hết minh Đường Mộng Na cứ thế ôm chăn ngủ ngoài trời.
920 không nỡ để cô là mồi của côn trùng, thức đêm để canh chừng cô.
Anh cũng cởi mở với cô chủ nhỏ rất nhiều.
Anh thường chọc ghẹo cô trên đường đi hơn, anh sẽ luôn mang theo áo khoác hay nón để che nắng cho cô.
Dẫn cô đi ăn và ân cần hỏi cô không ăn được món gì...
Chỉ sau một tuần, tâm trạng của Đường Mộng Na tốt lên hẳn.
Nhưng cuối tuần thì vẫn theo nguyên tắc quay về.
- Tôi cần tìm hiểu về dự án mới, thư giãn hết một tuần là đủ rồi...
920 không ý kiến, anh bảo cô để đó rồi làm thay cô, bảo cô đi ngủ để mai khởi hành.
Có thể thấy trong mắt Đường Mộng Na khi rời đây vô cùng luyến tiếc, nhưng hoàn cảnh như thế, cô không thể ở lại đây lâu.
Một tuần ở đây, chắc chắn Đường Hiểu Âu đã lên kế hoạch cho dự án, hay đi đâu kéo quan hệ đầu tư rồi.
Cuộc đọ ván thứ hai, Đường Mộng Na có vẻ tự tin hơn, là nghiên cứu thành phần mỹ phẩm.
Cô là một nghiên cứu sinh tài ba, còn đối thủ là một người làm ăn.
Vụ cược này, phần thắng cũng kiếm được chủ nhân rồi.
Chỉ khoảng thời gian ngắn, có thể thấy thần thái tự tin của Đường Hiểu Âu đã không còn sót lại bao nhiêu.
Mỗi ngày, anh đều tăng ca đến khuya, nhưng khi về nhà lại còn phải chịu lời tư vấn nhiệt tình của người mẹ.
Mộng Na vốn thích sân thượng vì trên đó không khí trong lành, nhưng nay lại phảng phất mùi thuốc lá.
Đường Thiên dạo gần đây cũng bắt đầu xuất hiện trong cuộc họp cổ đông để xem xét mọi người khách quan nhất.
Lần giới thiệu sản phẩm để ra mắt trước cho công ty, nhìn phong thái của cháu gái khiến cô rất vui lòng.
- Không ngờ đứa đòi dì đi chơi nay đã trưởng thành như thế đấy.
- Dì lúc đó cũng muốn đi chơi mà!
Nói là dì cháu nhưng hai người chỉ cách nhau bảy tuổi, vì lão Đường về già mới có con gái.
- Tiểu thư, đến giờ sang khu chế phẩm rồi.
920 chỉn chu trong tay mang chút đồ uống cô thích và bản tài liệu.
Đường Mộng Na vui vẻ tạm biệt dì rời đi.
Mọi chuyện đang theo chiều hướng tốt, cũng là chiều hướng xấu.
Đường Hiểu Âu vì kiệt sức, đã ốm nặng suốt ba ngày.
Một người đàn ông ốm đến ba ngày, có thể thấy nặng đến cỡ nào.
Ngày đầu tiên, anh ngủ hết ngày, sau đó thì có đi lại đôi chút.
Mỗi ngày Đường Mộng Na trở về đều nghe tiếng lớn tiếng nhỏ của Lạc Manh Manh.
Tuy nhiên, điều cô buồn là ông nội của mình lại rất lo lắng cho Hiểu Âu, cô thường nghe cuộc hỏi han qua điện thoại mà quản gia Trần trả lời.
Cuối cùng thì cháu gái lâu năm cũng không bằng cháu trai mấy tháng.
Vì chuyện buồn này nên mỗi chiều cô lại thói quen cũ đi đến chiếc hồ sau vườn.
Nắng vàng chiếu xuống, dòng nước thêm óng ánh.
Đường Mộng Na không biết nghĩ quẩn sao lại đắm mình xuống hồ.
Cô để cơ thể thuận theo dòng nước.
920 mang chút bánh trái cho cô chủ thì thấy cảnh tượng này, lập tức vứt dĩa bánh hoa quả, nhảy xuống hồ nước cứu lấy cô.
Đường Mộng Na bị 920 làm cô giật mình:
- Anh làm gì vậy?
- Cô ngốc vừa thôi, có buồn thì cũng đừng nghĩ đến tự sá.t chứ?
- Ai bảo người biết bơi sẽ ra chỗ có nước chế.t ư? Tôi chỉ là muốn thư giãn thôi mà!
920 vẫn không tin lời cô, giữ chặt lấy cô.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, anh ôm chặt lấy cô, vừa đảm bảo an toàn, vừa truyền nhiệt, tay cô cũng vào thế bị động, một tay cảm nhận rõ nhịp tim hai người lúc này, một tay vô định trên không.
- Này...!anh mở khẩu trang cho dễ thở đi.
- Cô muốn làm trò gì?
Nói rồi, Đường Mộng Na tự tay tháo khẩu trang của anh xuống, nhẹ nhàng áp lên môi anh một cánh hồng mềm mại.
Nụ hôn nhanh chóng...
- Anh rất đẹp, khiến tôi muốn phạm tội!
- Vậy...!tôi cũng là đồng phạm.
Anh bá đạo hơn, trực tiếp giữ cố định đầu cô hôn sâu.
Màn đá lưỡi không khác gì trên phim ngôn tình cả, lại còn dưới khung cảnh lãng mạn này.
Đường Mộng Na thuận theo, ôm lấy chàng vệ sĩ, cô cũng không thua kém, ngang nhiên dành chủ động.
Là một vệ sĩ, thính giác của 920 rất nhạy, anh có thể cảm nhận được phía xa có người đang giẫm lên cành cây.
Ngay lập tức dừng lại hành động thân mật này, anh kéo cô sát lại bờ, dùng cái chài làm vật cản.
Đường Hiểu Âu chậm rãi đi đến.
Anh ngồi trên chài, không hề hay biết phía dưới có cặp đôi vụng trộm.
Anh thuận tay lấy chiếc đàn dựng bên, bắt đầu hát vài lời.
Đoạn điệp khúc Kiêu ngạo, cùng giọng hát khàn