Gió trời tháng ba thật rất dễ chịu.
Đường Mộng Na tranh thủ thời gian đi mua đồ làm quà sinh nhật cho 920.
Cũng không rõ anh thích thưởng thức mỹ thuật không, chứ mỗi lần cô vẽ đều bên cạnh quan sát.
Cô lén anh, mỗi khi rảnh rỗi vẽ lại đêm trăng, hai người ở giữa hồ nước, lần đầu tiên lầm lỡ của cô.
Chuyện đã từ năm trước nhưng đấy là dấu ấn khó phai, đó là khi cô bị anh quyến rũ.
Chỉ có điều, 920 dạo này trông rất tâm trạng, thường không chú ý đến mọi việc.
Lại còn hay rời khỏi nhà vào ban đêm.
Sinh nhật của anh còn vài ngày nữa, cô có gọi cho Trương Nghệ Hưng để hỏi sở thích của 920 mà tổ chức tiệc cho anh.
Thế nhưng 900 lại chỉ bảo rằng, cô không nên tổ chức sinh nhật cho 920.
Còn lý do, thì ngập ngừng rồi tắt máy.
Đường Mộng Na tự tay sắm hết vật dụng trang trí, thoáng chốc một góc phòng đã được nâng cấp không khác gì ngoài studio chụp ảnh.
Cô để bức tranh trên phòng anh, nó sẽ là tiết mục cuối cùng cho buổi sinh nhật.
920 từ sớm đã ra ngoài, gọi cả ngày không nghe máy, chỉ đến khi nãy, anh mới bảo sẽ về muộn.
Cô chỉ đành ngồi chờ, chiếc bánh kem trên bàn lung linh thế đấy, mà người nhận không về, nó cũng thật vô dụng.
Hơn 8 giờ rồi, mới có tiếng xe chạy về.
Đường Mộng Na vội vàng chỉnh trang lại, cầm chiếc bánh kem đốt nến sẵn.
Tiếng cửa, rồi đến tiếng bật đèn, kế đó là tiếng nói trong trẻo chúc mừng anh.
Thế nhưng, cô giật mình khi nhìn thấy anh, bộ vest đen, cả người đều thiếu sức sống, đôi mặt hơi sưng, lại còn thâm bọng thì thiếu ngủ…
- Hứa… anh sao vậy?
- Cậu lại bảo cô ấy làm sinh nhật cho tôi ư?
Hoá ra, phía sau còn có 900 nữa.
Anh vội phủ nhận:
- Tôi đã nói với cô ấy rồi nhưng…
920 lướt qua cô, chẳng quan tâm rằng hôm nay cô đã làm kiểu tóc mới, mặc chiếc đầm màu anh thích và đặc biệt còn đi đôi giày anh tặng nữa…
900 biết Đường Mộng Na rất sốc trước hành động của cô.
Nhìn sự tận tâm qua từng món đồ trang trí, anh đỡ cô ngồi xuống, và kể chút ít về 920.
Ngày sinh nhật của anh… chính là ngày giỗ của bố mẹ anh.
Năm xưa vô tình chứng kiến làm ăn phi pháp của một tên Mafia mà bị giế.t diệt khẩu.
Bố anh ra đi trước tiên, trước đó đã giúp vợ con trốn thoát, nhưng không ngờ, vì cú trượt chân của mình đã khiến mẹ bị người ta bắn chế.t.
920 vô cùng dằn vặt.
Họ nhà Lâm của anh sống trong nhà lớn, gần như bị giế.t toàn bộ, chỉ có anh, được mẹ vào phút cuối cùng, lấy hết sức lực ném vào trong nhà kho mật.
Đường Mộng Na nghe như người vô hồn, nước mắt rơi khi nào không hay.
- Cô cứ để cậu ấy một mình rồi cậu ấy sẽ qua đoạn thời gian này.
Trương Nghệ Hưng giúp cô dọn đồ và ra về, cô ngồi đó, ngẫm nghĩ về câu chuyện ban nãy.
Sau đó như có thứ gì thôi thúc, quẹt nước mắt, đi lên tầng tìm anh.
Anh xuề xòa, chiếc cà vạt nới lỏng, trên tay là chai rượu Tequila.
Nhìn chai đã vơi gần hết, cô chạy đến giật lấy nó.
920 không thèm nhìn cô.
Nhớ lại năm ngoái, thời gian này là khoảng đầu cô gặp anh, ấn tượng mãnh liệt đi kèm với lạnh lùng là nỗi đau đớn không nói nên lời qua đôi mắt của anh.
Cô chậm rãi cầm chai rượu trên tay anh, đặt xuống chiếc bàn bên cạnh.
Đường Mộng Na ôm chầm lấy anh, không nói lời nào.
Anh bây giờ, cần nhất là sự dựa dẫm, an ủi.
Dần dần, anh cũng tựa vào cô, cô cũng cảm nhận được thứ gì đó ấm nóng chảy xuống.
Anh khóc rồi, vậy thì càng phải ôm chặt anh hơn.
Sắp qua ngày mới, cô vẫn là chúc sinh nhật anh.
- Nếu lúc đó, tôi không trượt chân ngã, có lẽ mẹ vẫn trốn thoát cùng tôi…
- Mẹ còn chưa được thực hiện ước mơ đi du lịch nữa.
Anh vẫn dằn vặt, sau bao năm.
- Em không bảo tôi sống tốt hơn sao?
- Ai cũng bảo vậy rồi, tôi nói làm gì nữa? Anh như mỗi lần cùng đi dạo với tôi và Tiểu Hứa là được.
- Em có chút tàn nhẫn ấy…
920 gỡ vòng tay của cô ra, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Cô đứng nên tầm nhìn cao hơn anh một chút, qua ánh sáng yếu ớt của mặt trăng, anh tựa như đêm hai người ngâm mình dưới hồ.
Anh cũng nhìn cô, khuôn mặt yêu kiều thế này…
- Thế mà lại thích kẻ nhạt nhẽo như tôi…
920 bá đạo, giữ lấy ót của cô, kéo cô xuống, cưỡng hôn cô.
Lần đầu tiên trong đời, cô trải nghiệm cảm giác bị hôn bất ngờ thế này.
Trước đó đều là cô dành quyền chủ động cơ mà…
920 như bị cơn men dẫn đi, bế thóc cô lên, tiến lại giường.
Đường Mộng Na như bắt lấy vàng, cũng muốn thử ăn trái cấm.
Anh có kỹ thuật thật, mới chút đã làm cô trông rất thoả mãn.
- Hứa… anh có tỉnh táo không?
- Tôi cũng rất thích em, muốn bên em nhưng…
Đường Mộng Na rất muốn nghe câu nói phía