920 thay đồ, ngay trong phòng, trước mặt cô.
Anh rũ bỏ chiếc áo, chỉ mặc chiếc quần tây rồi ngay lập tức lên giường.
-Anh...!sao lạ với thường ngày vậy?
-Không phải do em khiến tôi quá mệt mỏi rồi sao?
-Hoá ra bây giờ anh chịu ngủ với em rồi.
920 không trả lời câu này, anh nằm xuống, tận hưởng thư giãn.
Đường Mộng Na ngắm nhìn góc nghiêng tuyệt mỹ của người đàn ông nằm cạnh.
Sóng mũi cao, đường góc cạnh cũng rất rõ nét.
Gen của anh tốt vậy, chi bằng chia sẻ cho con của cô với nhỉ?
-Ngủ đi...!đừng ngắm tôi nữa...
Đường Mộng Na bị chọc quê, cô liền vội quay người ngược lại.
Anh từ sau, ôm lấy, giọng nói chậm rãi, nhẹ nhàng:
-Sao em lại để tôi chết cóng à, quấn hết chăn của tôi rồi.
-Vì anh không mặc đồ ấm chứ bộ!
Không nói nhiều.
Anh lật chăn của cô lên.
Hai con người chung nhau cái chăn.
Anh thuận lợi ôm sát người cô.
-Mấy ngày này...!anh thực sự rất lạ đó...
-Tôi đang rất tự trách mình, để em rơi vào nguy hiểm mà lại lo việc khác..
-Phải rồi, thời gian này anh đi đâu vậy? Lúc ở nhà Tố Thừa Nhẫn anh cũng xuất hiện rất nhanh.
Đường Mộng Na xoay người hỏi, cô bắt gặp ánh mắt của anh.
Nó xót thế nào ấy...
-Ngủ đi, mai tôi dẫn em đi đến thăm một người.
920 ôm chặt cô hơn.
-Tố Thừa Nhẫn ...!có bị lạnh không?
-Hắn định làm hại em đó, còn lo cho nó.
-Vì cậu ấy hiểu nhầm mà.
Anh nhìn chằm chằm vào cô.
-Sao em tốt tính vậy?
-Tại tâm tình đang vui chăng?
-Vui?
-Vì anh đang ôm em.
Cả hai như bắt cùng một tần số, khoá môi nhau.
Sau đó, Đường Mộng Na như cún con, rúc vào người 920 ngủ.
920 vuốt v e mái tóc dài kia, đăm chiêu nhìn vào hư không suy nghĩ.
Sáng hôm sau, Trương Nghệ Hưng đến rước Tố Thừa Nhẫn đi.
920 và Đường Mộng Na rẽ hướng ngược lại, đến bệnh viện.
Cả hai di chuyển đến tầng cao nhất, dành cho bệnh nhân đặc biệt.
Đường Mộng Na lâu ngày không gặp cũng nhận ra người bệnh là Lý Nhã Tinh.
-Sao cô ấy bị thương nặng vậy?
-Nhảy từ lầu cao, có lẽ là hôn mê sâu.
Minh tinh nào cũng gặp qua quy tắc ngầm.
Cứ thế Lý Nhã Tinh cũng bị ngắm trúng, mang danh đi đọc kịch bản lại bị lừa đưa lên giường cho đạo diễn.
Quyết không bị khuất phục, cô nhảy từ tầng cao của một khách sạn thoát thân.
-Thực ra cũng có luyện tập mấy tình huống nhảy ra khỏi ban công, nhưng ở khách sạn không có chỗ đáp như nơi luyện tập, Lý Nhã Tinh bị đa chấn thương nặng.
-Sau đó...!mọi người thay phiên nhau chăm sóc cô ấy sao? Cô ấy là minh tinh mà, sao chẳng ai nghi ngờ khi biến mất vậy?
-Là khách sạn của Trương Nghệ Hưng mà.
Đường Mộng Na nhìn dây rợ chằng chịt, tuy không ưa Lý Nhã Tinh nhưng cũng xót cho cô.
-Sao không thuê người chăm sóc cô ấy?
-Điều dưỡng giúp rồi.
Tôi và 900 thay nhau túc trực thôi.
Cô nắm tay anh, trao thêm sức mạnh.
-Em sẽ liên hệ với bệnh viện, với sẽ thuê người trông cô ấy.
Anh rất nhiều công việc rồi, đừng ôm nhiều thứ quá!
Đường Mộng Na quay về công ty, 920 cũng giúp cô giải quyết văn kiện.
Lâu lâu cứ nhìn thấy bản mặt của nhà Triệu đến đẩy đưa vụ hợp tác xây dựng khách sạn, Đường Mộng Na ngứa mắt, chốt hạ chẳng kiêng nể cổ đông.
-Chúng ta...!sẽ mua lại khách sạn của Triệu thị, phòng chiến lược nhanh chóng đưa kế hoạch đi.
Không phải bàn, đội chiến lược của Đường thị là nỗi sợ của rất nhiều doanh nghiệp.
Họ có thể lật trắng thay đen một cách tài tình.
Thời gian họ làm việc rất đáng nể phục.
Sự việc này trực tiếp đả kích đến Triệu Phiếm Chu, giấc mộng thâu tóm Đường thị của hắn đang bị ảnh hưởng.
-Đụng tới tôi sao? Tôi chưa động đến nhà cô là may lắm rồi.
Cổ phiếu của nhà Triệu đã thấp, nay còn giảm sút.
Đường Mộng Na ngay khi nhận quyền sở hữu khách sạn liền nhượng lại cho 920.
Tuy nhiên, đến bây giờ vẫn chưa có thông tin cá nhân của anh nên chỉ đành chuyển qua công ty của anh, sau đó ghép hai khách sạn với nhau, tạo quy mô lớn hơn cho đào tạo vệ sĩ của anh.
Đang thư thái đọc kế hoạch cuối năm của công ty, Triệu Phiếm Chu xông vào, vô cùng bất bình.
Đường Mộng Na nhìn với ánh mắt khinh bỉ.
-Từ bao giờ mà công ty có dư dả tiền mà đi cướp đồ của người khác vậy?
-Đường thị tuy có chút khủng hoảng nội bộ, nhưng ổn định rất nhanh, Triệu tổng lo quá rồi.
-Cô thích chọc tức tôi vậy à?
-Hai anh em nhà anh cứ thích chọc tức tôi trước mà?
Triệu Phiếm Chu muốn cãi mà không thể...
-Đặc biệt là anh đó.
Đường Mộng Na nhâm nhi ly trà sữa.
-Triệu tổng, anh ở đây lâu cũng không tốt đâu.
Bầu không khí mãi mới được làm sạch đó!
Triệu tổng không chịu nổi, hậm hực quay gót rời đi.
-Đường Mộng Na cô còn non lắm, đừng tưởng bở.
Cô nở nụ cười thật trân, tiễn khách ra về, sau đó thu