Vừa đầu tháng mà nhiệt độ rơi xuống đến mức tuyết rơi.
Đường Mộng Na nằm trong lòng ngực ấm áp của Lâm Ân Hứa, cảm nhận nhịp tim của anh.
-Tuyết rơi kìa...
Cả hai cùng ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa, dần dần, cành lá đều được phủ một lớp tuyết trắng.
Tiếng máy lạnh đều đều phả hơi.
Hai giờ sáng rồi.
Lâm Ân Hứa hôn nhẹ lên môi cô, rồi siết cô vào người, nhắm mắt ngủ.
Đường Mộng Na vẫn rất tỉnh táo, cô ngắm nhìn gương mặt này.
Ngũ quan hài hòa, rất nam tính.
Cái mũi thẳng này, cái hàng mi này, đôi môi này nữa.
Vừa lướt xuống môi của anh, Đường Mộng Na lập tức đỏ mặt.
-Nếu em không buồn ngủ, anh không ngại làm thêm một hiệp nữa đâu...
-Hả...
-Cái tay tinh nghịch này đang k1ch thích anh lắm đấy.
-Hai lần rồi, chưa đủ sao?
-Chưa thể đủ được, nhưng anh sẽ mở lòng từ bi tha cho cái eo của em.
Đường Mộng Na cũng cảm nhận được.
Anh cũng ác lắm, để cậu bé kia áp sát bụng cô, thế này thì sao ngủ được chứ.
-Anh cứ thế sao ngủ được?
Lâm Ân Hứa hoá cáo già, anh thơm lên lòng bàn tay của cô.
-Vậy làm thêm hiệp nữa chăng?
-Không không! Em ngủ đây.
Mất công đi tắm rửa sạch sẽ rồi.
Cô xoay người, liền bị anh kéo lại.
Tên này không hiện ra chứ cũng chiếm hữu dữ lắm!
Đường Mộng Na ngủ trễ, lại thêm vận động quá sức, ngủ tù tì đến chín giờ sáng.
Lúc này tuyết cũng tan gần hết rồi.
Cô quấn chăn, ngồi thẫn thờ trên giường cho tỉnh ngủ.
Sau đó cũng xuống giường mặc đồ và đi xuống nhà.
Chỉ mới vào đông mà lười thật đấy.
Cô xuống bếp, kiếm chút đồ ăn.
Chẳng thấy 920 đâu cả.
Điện thoại cũng chẳng trả lời, Tiểu Hứa đang chạy nhảy ngoài vườn.
Rồi từ từ cô cảm thấy sợ, chạy vội ra đường.
Từ xa, nhìn thấy anh hai tay xách đồ mới cảm thấy an tâm.
Cô mặc kệ chân đất chạy lại ôm lấy anh, an tâm hơn đôi phần...
-Sao thế? Còn đi chân trần thế nữa?
-Tự dưng em sợ bị bỏ rơi, anh không cần em nữa.
-Làm gì có chuyện đó, đi vào nhà nào.
Nhìn người đàn ông nghiêm túc soạn đồ vào tủ lạnh, Đường Mộng Na như viên mãn hạnh phúc.
-Đói không?
-Hơi đói, lúc nãy em đã ăn chút bánh rồi.
-Cơ mà, anh nghĩ em không thể rời khỏi giường đó, thế mà vẫn chạy ra đường được.
-Sao không?
Đường Mộng Na chậm tiêu, sau đó nhìn vẻ mặt gian tà này mới hiểu ngụ ý.
-Vậy là anh chưa đủ sức rồi.
Cô đá xoáy anh.
-Vậy à? Vậy tối nay...!Anh sẽ cố gắng hơn.
Đường Mộng Na ngớ người, tối nay...!ý anh là tối nay làm chuyện đó nữa?!?
-Chiều nay em ghé Nattō...!Em lên chuẩn bị đồ.
Hai người bây giờ đã giống một cặp tình nhân hơn.
920 cũng thoải mái hơn, thả lỏng hơn.
Anh ngơ người ra chút, rồi lại quay ra làm bữa trưa.
Đường Mộng Na ở trong phòng, vội điều chỉnh nhịp thở.
Quay lại thì thấy bộ ga giường đang được ngâm giặt.
Lòng có chút thắt lại.
Buổi chiều cô đến Nattō, xem hoạt động tốt không, vừa hay hẹn gặp Lý Mẫn.
Nghe xong câu chuyện tối qua của 920 và bạn mình, Lý Mẫn ra vẻ biết ơn:
-Cảm ơn trời đã cho hai người đã ân ái với nhau! Hoá ra lý do hôm nay cậu mặc kín vậy, che vết hôn sao?
-À, anh ta hẹn tối nay nữa sao? Vậy hôm nay cậu phải chuẩn bị chu đáo vào!
Đường Mộng Na ngớ người, bị kéo đi mua đồ ngay tức khắc.
Lý Mẫn như người tiên phong, người soi sáng cho các chị em về những câu chuyện vào ban đêm.
Rất nhanh đã giúp Đường Mộng Na thanh toán thẻ đen quyền lực bằng những đồ ngủ vô cùng s3xy.
-Tối nay, cậu nhất định phải mặc những bộ này để câu dẫn, cậu phải một lần trên cơ anh ta, như thế mới k1ch thích.
Bạch Chu gọi đến, hẹn Lý Mẫn đến nhà.
Hai người tạm biệt nhau.
Đường Mộng Na cũng bắt xe, về thẳng nhà mình.
Lý Mẫn đến gặp Bạch Chu, cô đang ôm mặt, ngỡ ngàng, như vừa xảy ra chuyện động trời.
-Tiểu Chu, sao thế?
-Tối qua...!tôi với Đường Hiểu Âu...
Lý Mẫn đứng hình khó hiểu.
Sao hai con người vừa được bóc tem đều đến kiếm cô.
Nhưng Bạch Chu và Đường Hiểu Âu qua lại cũng đã lâu rồi.
Hoá ra, vấn đề này khó hơn..
-Rồi tôi sực nhớ...!tháng này đang bị trễ kinh nguyệt...
Hai người tức tốc đến bệnh viện.
Đường Hiểu Âu bắt gặp Lý Mẫn và Tiểu Chu ở bệnh viện thì cũng đi theo để xem xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy bệnh nhân là tên người yêu mình, còn đi vào khoa sản, Đường Hiểu Âu thoạt đầu bối rối, sau đó cũng vội rời đi vì công việc.
Bạch Chu trở về, gương mặt có chút phờ phạc.
-Em đi đâu về vậy?
-À...!không gì, Lý Mẫn rủ em ra ngoài một lúc.
Nói rồi cô bắt tay vào nấu nướng.
Nhưng ngạc nhiên thay, đồ ăn đã được nấu xong xuôi rồi.
-Em có thai rồi sao?
Bạch Chu ngạc nhiên lần nữa.
-Anh đã thấy ở bệnh viện rồi.
-Không phải...
-Em cứ sinh đi, trai gái không quan trọng, anh đủ sức nuôi dưỡng nó mà.
Cô không nhịn được mà bật cười, bảo anh lấy sổ khám bệnh trong túi.
Đường Hiểu Âu đọc xong, vội tránh vào phòng.
Đương nhiên rồi, cô chưa dính bầu, chỉ là cơ thể thay đổi nội tiết tố nên lịch hành kinh bị lệch chút.
Bạch Chu ôm lấy Đường Hiểu Âu.
Chút hiểu lầm này, cũng giúp cô biết, anh tốt đến thế nào..
-Mà sao hôm nay