Quản gia Trần lấy một xấp hồ sơ trong tủ, tìm một bản rồi đưa cho mọi người.
- Triệu Phiếm Chu, anh ta chỉ mới 30 tuổi đã ngang ngửa với các tổng tài khác, ắt hẳn sẽ có tham vọng lớn.
Đang nói giữa chừng thì có điện thoại gọi đến, ông vội trả lời...
- Phu nhân, tên này có lẽ không phải là có ai chỉ thị.
Nghe đồn là tên bi3n thái tâm thần cách đây không xa.
- Vậy à...!Cứ giam hắn lại, điều tra thêm vài ngày rồi giao cho công an.
Mọi người rời đi, 920 lặng lẽ tìm đến phòng của cô chủ nhỏ.
Đúng ra anh không được đến đây khi không có lệnh.
- Vẫn chưa ngủ nữa.
- Tôi thấy sợ...!Là ai đó cố tình hại tôi ư?
Đúng là bên cạnh một thời gian mà chàng vệ sĩ đã hiểu được suy nghĩ của cô chủ của mình.
Anh lấy chiếc áo khoác mỏng treo trên tường, đi đến bên bệ cửa sổ khoác lên cho Mộng Na.
- Không phải, tên đó đã làm hại vài cô gái trong khu, chỉ là chút xui xẻo thôi.
Đường Mộng Na trầm ngâm, rót rượu vào ly thứ hai:
- Có mấy lần, tôi không hiểu tôi đang làm gì...!Có nên kiên trì tiếp tục không...
Ánh mắt cô để ngoài xa xăm.
- Sắp đến đích rồi.
Chẳng phải cô muốn biết tên của tôi sao?
Cô phì cười, quay lại nhìn anh:
- Tên anh quan trọng đấy!
920 xoa đầu cô, cầm lấy ly rượu uống:
- Điều cô làm là có lợi cho cô, còn rượu này...!thì không.
- Nói chuyện với anh cũng thú vị đó.
Mai tôi muốn đi xem phim, có lợi chứ?
- Được.
Giờ thì đi ngủ được rồi.
920 lặng lẽ rời khỏi Đường gia, vừa ra đến giao lộ thì Cố Duệ đã chặn sẵn.
- Nhìn sơ thì biết Na Na có tình cảm với anh, nhìn kỹ thì anh cũng có tình cảm với cô ấy...
- Muộn rồi, Cố thiếu hãy về đi.
- Nhưng nếu Na Na dành được quyền điều hành, sau đó một thời gian hai cũng sẽ không còn danh phận chủ tớ...
Cố Duệ dừng lại, sau đó lại nặng giọng hơn:
- Càng rõ ranh giới giàu nghèo hơn...
Điệu bộ lúc này, Cố Duệ thực sự yêu mù quáng rồi.
920 vẫn giữ điềm tĩnh, đúng là trưởng thành hơn sẽ bình tĩnh với mọi chuyện hơn.
- Dù thế, cũng không chắc cô ấy chọn anh.
- Nếu cô ấy thua cuộc, đương nhiên sẽ về Cố thị.
Lúc ấy, anh lại càng phải nhanh rời xa cô ấy hơn đấy.
...
- Vậy nên, trân trọng hiện tại, đừng đi quá đấy.
Nói xong, Cố Duệ lên xe, phóng đi, để lại 920 ở đó.
Anh thở dài, rồi quay lại xe rời đi.
Từ khung cửa sổ, Đường Mộng Na chứng kiến tất cả.
Cô cũng như anh, thở dài rồi quay lại giường ngủ.
Để thư thả tâm hồn, Mộng Na trong tuần mới quyết định sẽ tổ chức một buổi đi dã ngoại cho các nhân viên.
Nhân viên cô quản lý cũng không đông lắm, tầm vài chục người, địa điểm là ngoại thành phía Bắc.
Vì để đảm bảo an toàn, 920 cũng đi theo cô đến đó.
Mấy nhân viên nữ nhìn thấy 920 thì mắt sáng hơn cả sao trên trời đêm, liên tục hỏi Đường Mộng Na về anh.
Đường Mộng Na tức giận, cô kéo anh đến chỗ vắng người rồi...!chẳng làm gì cả.
- Tại sao làm vệ sĩ mà lại ăn mặc như vậy?
- Đi dã ngoại với cô, chẳng lẽ mặc vest.
Cô quay đi, lí nhí trong miệng:
- Mình chưa được một mình thưởng thức dáng vẻ này của anh ấy nữa!
Sau đó, cô quay lại nhìn anh, như muốn bắt bẻ, la mắng cho bỏ tức vậy...
- Sao không đeo khẩu trang, bình thường tôi nài nỉ còn không chịu mở ra mà?
- Cô không thấy nóng ư?
- ...có...
Thẹn quá hoá giận, cô hầm hầm rời đi.
Nhưng lại bị 920 giữ lại.
- Một sếp tổng không thể tùy ý như thế...
Cô hất tay anh ra, quyết tâm bước đi.
Nhưng tức đến không nhìn đường, cô vấp trúng một đoạn rễ cây trồi lên.
Cũng may 920 phản ứng nhạy, ôm ngang eo cô giữ lại, không thì cô đã cắm mặt ngửi mùi đất rồi.
- Phải cẩn thận chứ!
- Cảm ơn...
Cả hai sau đó rơi vào trạng thái ngượng ngùng, không biết nên nói gì.
Vì tư thế cũng như cuộc đối thoại ban nãy...
Mới buổi sáng, bắt đầu cuộc vui chơi, mà khá căng rồi đấy!!
Đường Mộng Na không làm gì nhiều, chỉ đơn thuần ngồi xếp vật dụng ra để chuẩn bị cho bữa ăn.
Khi mọi người nghỉ ngơi, 920 một mình đi ra phía xa tập súng.
Đương nhiên không phải súng thật, nhưng điều đó cho thấy anh sắp đối mặt chuyện gì nguy hiểm...!
Anh đang tập trung thì bất ngờ quay lại.
- Nhạy vậy? Đúng là vệ sĩ của Na tổng nhỉ?
920 không trả lời.
- Tôi có biết chút về bắn súng, mượn của anh chút nhé!
Nói rồi cô lấy cây súng còn lại trong túi của anh, đứng từ phía sau, nhắm bắn tấm bia phía xa.
#Pằng#
- Chút của cô cũng ổn đấy chứ.
- Quá khen.
- Nhưng tư thế không ổn lắm, đây là ban ngày dễ nhìn mục tiêu...!- 920 đích thân chỉ dẫn cho cô - nếu tầm nhìn bị tối, cô sẽ không bắn trúng đâu.
...
Hai người đứng cạnh nhau, tay trong tay bóp còi súng.
Một lát sau, nhận ra có sát khí từ xa xa, anh mới buông tay.
Gió bỗng lên đợt thổi