Thứ bảy, một ngày mới của công việc vẽ tranh tường lại bắt đầu.
Úc Nam chỉ đến vào cuối tuần, nhưng các đàn anh khóa trên không có tiết lại làm ở đây bảy ngày một tuần, thấy bức tường dài mười mấy mét cao gần 5 mét sắp vẽ đến bước cuối, mọi người bắt tay dốc sức làm việc.
Tiết trời ngày càng nóng, tính sơ sơ mỗi ngày thời gian làm việc ngoài trời không đến 6 tiếng, song thời gian dài ngồi làm trước một công việc máy móc khiến nhóm sinh viên xuất thân học nghệ thuật thấy nhàm chán.
Trong tình huống ấy khó tránh khỏi tám chuyện trên trời dưới đất.
Các anh sinh viên năm tư chủ yếu nói đến đề tài tìm việc, thi lên thạc sĩ vân vân, Úc Nam tạm thời không xen vào được, cậu im lặng ngồi một bên làm việc của mình.
Hôm nay đến lượt cậu tỉa đường viền ngoài, vì mọi người đều không yên tĩnh được như cậu, không có kiên nhẫn được như cậu, mỗi nét bút cậu tỉa đều rất chăm chú.
"Cậu rất chắc tay." Có người nói.
Úc Nam cúi đầu nhìn từ trên cầu thang, thấy một người đàn ông trẻ tuổi đang ngẩng đầu nhìn mình.
Ngoại hình y pha trộn dòng máu lai, con mắt màu hổ phách, mái tóc dài xoăn nhẹ cũng là màu hạt dẻ, y tùy ý búi tóc ra sau gáy làm vẻ đẹp trông khá hung bạo trở nên dịu dàng đôi chút.
Người tới lui trong Cây Và Thiên Thừa rất nhiều, họa sĩ, nhiếp ảnh gia, nhà thiết kế thường xuyên ra vào nơi đây, không khó nhìn ra người đàn ông này cũng là một người rất có khí chất nghệ thuật.
"Cảm ơn anh." Úc Nam lễ phép gật đầu với y.
Người đó nói tiếp: "Phần cậu vẽ thật ra là hướng ngược lại với lúc thiết kế, nếu cậu đổi hướng tỉa nét thì sẽ thuận tay hơn rất nhiều."
Úc Nam ngẩn ngơ: "Thật á?"
Cậu treo thùng sơn lên thang, nhanh chóng bước xuống bậc thang, đứng ở xa nhìn toàn cảnh.
Không lâu sau cậu chợt tỉnh ngộ: "Phải ha! Đúng là đổi hướng thì sẽ dễ dàng hơn rất nhiều!"
Người đàn ông trẻ khoảng 27, 28 tuổi nghe vậy thì mỉm cười làm cả khuôn mặt càng mê hồn hơn. Khí chất lạnh nhạt hờ hững trên người y làm luồng khí oi ả xung quanh dường như phai nhạt đi, còn khiến người ta cảm thấy y xa vời không thể với đến, không dễ tiếp cận.
"Cảm ơn anh đã chỉ em biết." Úc Nam cũng cười nhẹ, "Em nên nhanh chóng làm tiếp thôi!"
Người đàn ông nói: "Không cần khách sáo."
Úc Nam dịch cầu thang sang hướng khác, lại leo lên tỉa nét.
Nhưng người đó vẫn chưa đi, hứng thú nhìn lên.
Không phải lần đầu tiên có người đứng dưới bức tranh tường này ngắm nhìn, thậm chí thỉnh thoảng có một nhóm người tụ tập bàn luận về thiết kế. Đó là một bức trừu tượng về thế giới dưới đáy biển, lúc thì đơn giản lúc lại phức tạp, khó mà nhìn rõ rốt cuộc nhà nghệ thuật đã thiết kế ra bức tranh vẽ tường này có bản lĩnh đến mức nào.
Nhưng đây là lần đầu có một người có cảm giác tồn tại mạnh mẽ như thế đứng dưới ánh nắng vàng lặng lẽ quan sát.
Nhóm Phong Tử Thụy cũng chú ý người ngoại lai đó.
"Cậu tên gì?" Người đó hỏi.
Úc Nam cúi đầu: "Anh hỏi em hả?"
Y lại cười cực nhạt: "Phải."
"Em tên Úc Nam." Úc Nam giới thiệu mình, "Úc trong xanh um tươi tốt, Nam trong phía nam."
Đợi người đó đi rồi, Phong Tử Thụy mới bước xuống từ một cái thang khác, trên mặt đượm vẻ phấn khích: "Úc Nam, em có biết người vừa mới nói chuyện với em là ai không?"
Úc Nam lắc đầu, chẳng lẽ không phải một người yêu nghệ thuật đi ngang qua?
"Anh ta chính là kiến trúc sư đã thiết kế ra bản vẽ tranh tường này đó! Lộ Dịch! Louis, người con lai tiếng tăm lẫy lừng, nhà thiết kế 1 triệu mà anh đã nói lúc trước? Em có nghe chưa?!"
Úc Nam ngạc nhiên, chẳng trách đối phương liếc mắt là nhìn ra ngay cậu tỉa nét bị sai hướng còn tốt bụng nhắc nhở, hóa ra là vậy.
Cậu chưa từng nghe đến tên của nhà nghệ thuật ấy, có lẽ là vì cậu quan tâm hội họa hơn là thiết kế, nhưng vẫn bất giác sinh ra cảm giác kính phục.
Đối phương còn hỏi tên cậu làm cậu cảm tưởng như mình được công nhận, tim có chút nhảy nhót, song không để tâm lần tình cờ gặp gỡ này trong lòng.
Sự thích thú ấy kéo dài đến khi kết thúc công việc, rồi chuyển sang loại thích thú khác.
Hôm nay là thứ bảy, cậu đã hẹn ngài Cung gặp nhau ở nhà hàng nổi, giờ đi qua đấy là được. Ngày trước Phong Tử Thụy luôn tiện đường chở cậu về trường, lần này cậu đã báo trước với hắn là có hẹn với người khác.
Phong Tử Thụy còn một ít việc chưa làm xong, đang muốn xuống thang để nói chuyện với cậu thì Úc Nam đã hô tô "Chào anh" xem như là lời chào với tất cả mọi người xong chạy đi.
*
Mới vừa lên tàu điện ngầm, ngài Cung nhắn Wechat.
Ngài Cung: Em ở đâu?
Úc Nam: Em lên tàu rồi, đến ngay thôi.
Ở đầu khác, xe của Cung Thừa lái ra khỏi bãi đậu của Cây Và Thiên Thừa, quả thật không thấy bóng dáng Úc Nam trước bức tranh tường, gã đỡ trán.
Cái cậu bé này, hoàn toàn không biết rõ rốt cuộc gã là ai.
"Đi thẳng đến đó." Gã nói.
"Vâng, thưa ngài." Xe lại khởi động.
Lúc Úc Nam đến, Cung Thưa còn bị chặn trên đường.
Giờ cao điểm của thành phố Thâm, dẫu cho bạn có là Quốc vương Điện hạ hay người giàu nhất thế giới thì vẫn chỉ có thể chen chúc, di chuyển chầm chậm trong dòng xe cộ đông như mắc cửi.
Úc Nam lần đầu đến nhà hàng xa hoa thế này, trước khi đi Đàm Nhạc Phong dặn cậu không cần căng thẳng, chỉ cần báo tên người đã đặt chỗ, nhân viên phục vụ sẽ dẫn cậu đến bàn.
Điều làm Úc Nam thấy quái lạ đó là trong nhà hàng rộng lớn không có lấy một người khách nào.
Sàn nhà và vách tường đều lắp kính, cả nhà hàng được bao bọc trong làn nước như thể đang ở trong thế giới dưới đáy biển.
Cá cảnh nhiệt đới và cá mập chung sống hòa bình, thỉnh thoảng bơi qua vòm trời, thiết kế tài tình được thể hiện qua các ô cửa kính xen kẽ ngẫu nhiên, phóng tầm mắt là có thể nhìn thấy những tòa nhà cao đứng sừng sững bên ngoài, quả thật không thể phân rõ là cuộc triển lãm hay chỉ là ảo mộng.
"Mời anh ngồi." Nhân viên phục vụ không kìm được nhìn cậu, đưa một ly nước, "Xin hỏi phục vụ món ăn cho anh ngay bây giờ hay muốn đợi vị khách khác đến ạ?"
Úc Nam nói muốn đợi người.
Nhân viên thấy cậu có vẻ bồn chồn